Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 186: Chương 186

Trong lỗ mũi Thường Đức Minh nhanh chóng trào ra máu tươi, hắn cười thảm một tiếng: “Ngươi, ngươi thật tàn nhẫn, tại sao không dứt khoát giết chết ta!”
Hắn phẫn nộ túm lấy vạt áo của Châu Thiện, sự tuyệt vọng trong đáy mắt xuyên trời ngập đất.
Châu Thiện lạnh nhạt nhìn thẳng vào tròng mắt màu đen của hắn: “Ngươi yên tâm, ta sẽ sai âm binh thông báo với Diêm La, tuyệt đối để ngươi trên sổ sinh tử được sống lâu trăm tuổi.”
Cô nặn ra một nụ cười hờ hững: “Đến lúc đó tàn rồi, liệt rồi, ngươi muốn chết cũng chết không nổi, loại tư vị này, hẳn sẽ thú vị lắm đây. Thêm nữa ——”
Cô giơ tay phất lên, ngũ quỷ hóa thành điểm sáng màu đen bay lên, ngưng tụ giữa ngón tay, cô ấn ngón tay xuống huyệt Ngọc Chẩm của Thường Đức Minh một cái, giọng điệu bình thản đến kinh người: “Món nợ mà ngươi thiếu, cũng nên trả rồi.”
Không được chết tốt nhưng kiểu gì cũng phải chết, chết tức là giải thoát, cô muốn hắn, không được sống tốt! Sống yên không được, cầu chết không xong!
Trong ngày tháng dương thọ chưa tận của Thường Đức Minh, năm con ác quỷ này sẽ vĩnh viễn đi theo hắn, mỗi giờ mỗi phút đều cắn nuốt hồn phách máu thịt của hắn, loại đau đớn đó, sợ rằng người xuống mười tám tầng địa ngục chịu hình phạt mới biết được.
Nếu đã không thể giết người, vậy thì để hắn chết già trong nhà đi, đau đớn mà sống trăm năm, giết hắn chỉ có thể vui sướng nhất thời, để hắn chịu khổ lại có thể vui sướng cả đời.
Châu Thiện giơ tay khẽ vỗ vào mặt Thường Đức Minh: “Không cần cám ơn.”
Thường Đức Minh đã mất đi năng lực hành động, gân xanh quanh mắt hắn đột nhiên sưng lên, nhãn cầu phút chốc đỏ ngầu, suýt nữa thì vỡ cả hốc mắt. Hắn kêu gào thảm thiết, một câu hoàn chỉnh cũng không nói ra được, chỉ có thể đau đớn lăn lộn trên đất.
Từ trong bụng hắn truyền tới tiếng nhai quỷ dị khiến người ta sởn gai ốc, rột roạt rột roạt......như thể có thứ gì đó đang gặm nhấm nội tạng của hắn.
Châu Thiện lúc này mới đá văng mấy hòn đá nhỏ, gỡ bỏ pháp trận vây khốn hắn. Thường Đức Minh đau đớn lăn lộn, móng tay cào xiết giãy giụa trên đất, rất nhanh đã bị gãy, cào ra từng vết máu trên nền xi măng.
Châu Thiện không bận tâm tới hắn nữa, vung vẩy roi mềm về phía trước, quấn lấy eo Phó Kỳ Thâm chuẩn bị rời đi.
Thường Đức Minh lúc này lại lao mạnh về phía trước, bàn tay đầy máu tươi nắm lấy cổ tay Châu Thiện.
Gương mặt hắn toàn là mồ hôi lạnh, trên gương mặt tuấn mỹ đầy sự điên cuồng, nói một cách ngắt quãng: “Có, có, bản lĩnh, thì ngươi —— giết, giết ta, đi!”
Châu Thiện giơ tay hất bàn tay hắn ra: “Trên đời này không ai có thể giết ngươi được nữa. Cho dù ngươi chỉ còn lại một cái đầu, cũng sẽ sống đàng hoàng trong thân xác này, đừng vùng vẫy vô ích thêm nữa.”
Cô không lưu luyến thêm, đề khí tung mình bay đi, vứt bỏ tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng của Thường Đức Minh ra phía sau, mang theo Phó Kỳ Thâm rời xa chỗ thị phi này.
Cũng may bảy người kia không biết vì nguyên do gì mà không xuất hiện kiếm chuyện, như vậy cũng tốt, giờ cả thể xác tinh thần của cô đều mệt mỏi, thực sự không muốn ra tay đối phó với ai nữa.
Lúc trở về khách sạn, Phó Kỳ Thâm cũng vẫn chưa tỉnh, Trì Thu Đình cũng ngủ cực kỳ ngon lành trên chiếc giường của mình.
Châu Thiện đưa Phó Kỳ Thâm về lại giường của cậu, sau đó cau mày nghiến răng nhìn cơ thể chỉ còn lại một chiếc quần lót của Phó Kỳ Thâm, giải huyệt ngủ của Trì Thu Đình, cũng không bận tâm Phó Kỳ Thâm thêm nữa, quay đầu trở về phòng của mình.
Sáng sớm, Châu Thiện vẫn đang ngồi thiền liền nghe thấy một trận ồn ào ở sát vách. Cô lập tức mở choàng mắt, cười tủm tỉm lộ ra ý cười gian xảo.
Trì Thu Đình cảm thấy mình sắp phát điên rồi, vừa mới ngủ dậy, trên chiếc giường bên cạnh con trai mình trên người chỉ còn mỗi một cái quần lót. Bà ấy khó tin nhìn Phó Kỳ Thâm vẫn còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì: “Quần áo của con đâu?” “
Bạn cần đăng nhập để bình luận