Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 190: Chương 190

Tuy rằng mượn tay cô thành công khiến người phụ nữ đó có thai, nhưng đứa trẻ vừa ra đời, chính là tướng ngu dại trời sinh, ngơ ngơ ngác ngác, không có cảm nhận gì đối với ngoại vật.
Mà ban đầu người phụ nữ đó đến miếu sơn thần cầu xin cả đời không có nguyện vọng gì khác, chỉ cầu có một đứa con khỏe mạnh lành lặn do mình sinh ra, nhưng đứa trẻ mà bà ấy sinh ra, ra đời đã ngốc nghếch, đương nhiên không tính là khỏe mạnh.
Lúc nghe thấy tin tức này, Sơn Từ có chút ngơ ngác. Giả sử cô không từng dùng cống phẩm của người phàm kia, lúc này sẽ không liên quan gì đến cô, một khi hưởng thụ cống phẩm của người ta, thì bắt buộc phải thành thật đáp ứng yêu cầu của người này, nếu không, sẽ nợ người đó một đoạn nhân quả.
Điều thần tiên muốn là thanh tịnh thuận theo tự nhiên, kỵ nhất là nợ nhân quả, một khi nợ nhân quả, sẽ sinh ra vướng mắc vô hình giữa hai người, muốn trốn cũng không thoát. Nếu như không trả sạch nhân quả, lúc độ thiên kiếp sẽ gặp phải báo ứng vào người.
Cô tính đi tính lại, phát hiện mình quả thực không thể tránh khỏi đoạn nhân quả này, cộng thêm Ngọc Đế lại quản nghiêm ngặt, Sơn Từ cũng chỉ đành ngoan ngoãn thật thà hạ phàm xóa đi đoạn nhân quả đó.
Phương thức kết thúc đoạn nhân quả chính là nhập vào cơ thể đứa bé ngốc nghếch đó, thay cô bé làm con gái của người phụ nữ, để bà ấy hưởng hết niềm vui gia đình đầy đủ, đợi khi dương thọ của người phụ nữ hết, chính là lúc đoạn nhân quả được kết thúc.
Lần đó hạ phàm lịch kiếp không giống lần này, Ngọc Đế xóa hết ký ức của cô một cách sạch sẽ, sau đó mới sai cô hạ phàm.
Cộng thêm lần này, cô hạ phàm làm người tổng cộng cũng chỉ hai lần, giờ nghĩ lại sự thực rõ ràng, đoán chừng là lúc cô hạ phàm độ kiếp lần đó, trả sạch nhân quả cho một người, lại thiếu nợ nhân quả của một người khác, đến mức hiện giời không thể không tới trả, mà người đó, chính là Phó Kỳ Thâm.
Cho nên nói, Phó Kỳ Thâm thật sự có khả năng là con trai lớn của em họ của chị gái của cháu gái nhà lão bá sát vách nhà ông hai của cô rồi.
Khụ, vậy thì, hiện giờ vấn đề tới rồi đây, người không thích hạ phàm như cô, sau khi quy vị lại, thậm chí không kịp hấp thu ký ức của mình ở phàm giới, đã vội bóc tách đoạn ký ức đó ra từ trong thần thức, sau đó......ném vào Vong Xuyên, nói không chừng đã biến thành đóa hoa bỉ ngạn nào rồi.
Cô ngây ngốc một lúc, cẩn thận nhìn âm binh vất vả làm việc cho cô: “Hay là ngươi nói một tiếng với Diêm Vương, để ông ta cắt hết hoa bỉ ngạn đi, sau đó đưa tới đây để ta chọn xem thử?”
Cái này hiển nhiên là không thể nào, mỗi một hồn sống mỗi lần trải qua một lần chuyển thế, sau khi uống canh Mạnh Bà trước khi đầu thai, chuyện quá khứ của hắn đều sẽ quên hết, những ký ức đó sẽ huyễn hóa thành một đóa hoa bỉ ngạn. Từ xưa tới nay, biết bao hồn sống, quân không thấy bên bờ Vong Xuyên đều sắp bị hoa bỉ ngạn vùi lấp cả rồi, sao có thể cắt đi từng bông một.
Hiện giờ cô ngược lại tò mò, mình rốt cuộc đã thiếu nợ một đoạn nhân quả thế nào, đến mức cách cô hạ phàm lần trước cũng phải đến tám trăm đến ngàn năm rồi, mà tên Phó Kỳ Thâm này vẫn như âm hồn không tan đi theo cô!
Đột nhiên mắt cô sáng rực: “Không phải Diêm Vương biết quan hệ giữa ta và hắn sao? Bảo ông ta nói cho ta biết đi.”
Âm binh đó dường như đã tính đến cô sẽ hỏi thế này: “Không được, Diêm Vương nói rồi, không thể nói, nếu ngài ấy nói quá nhiều, chính là tiết lộ thiên cơ.”
Châu Thiện vẫn chưa từ bỏ ý định: “Vậy ngươi dẫn ta xuống âm tào, ta tự mình hỏi.”
Cô vừa dứt lời, âm binh lập tức cảm thấy giống như trò cười lớn nhất thiên hạ vậy, ngạc nhiên nhìn cô: “Thần quân ngài quên là giờ ngài đang trong xác thịt người phàm sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận