Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 195: Chương 195

Người bình thường muốn gặp ma quỷ, trừ phi là ma quỷ lưu luyến nhân thế cố ý hiện thân để anh thấy được, nếu không là tuyệt đối không thể nào.
Thực ra, công hiệu lớn nhất của nước mắt trâu là —— đuổi tà.
Huyết kỳ lân rất nhanh đã lấy về một lọ nhỏ nước mắt trâu, Châu Thiện bôi dày đặc nước mắt trâu lên khắp người Cảnh Kiều Kiều.
Huyết kỳ lân bị cô bỏ quên một bên nhìn chằm chằm vào động tác trên tay cô, nhịn không được nói một câu: “Trắng thế.”
......
Châu Thiện ngừng một chút, không ngoảnh đầu lại: “Cút vào trong chặn giấy.”
“Không xem thì không xem.” Con hàng hèn nhát này cũng khá nhanh nhẹn, rất nhanh đã hóa thành một đốm sáng chui vào trong cặp sách mà Châu Thiện lén mang ra.
Cảnh Kiều Kiều sáng sớm ngày thứ hai đã tỉnh lại, cả người cô nhóc tỉnh táo một cách bất thường, dường như không có chút ký ức gì đối với hôm qua, lúc nhìn thấy Châu Thiện và Nhậm Tuyết Phong cũng lấy làm lạ: “Thiện Thiện, cô giáo, sao hai người ở đây?”
Châu Thiện nhịn không được nói một câu: “Hôm qua cậu bị ngất đấy.”
“Ngất đi?” Biểu cảm trên mặt Cảnh Kiều Kiều càng kỳ lạ, rất lâu cô ấy mới bừng tỉnh: “Tớ nhớ ra rồi.”
“Nhưng không phải tớ ngất đi trong phòng làm việc của giáo viên sao? Giờ đang ở bệnh viện rồi.”
Châu Thiện dứt khoát đưa tay lên sờ trán cô ấy, không nóng: “Chị hai ơi, chuyện cậu nói đã là sáu ngày trước rồi.”
Sự thực chứng minh, Cảnh Kiều Kiều hoàn toàn mất đi toàn bộ ký ức của sáu ngày qua, cô nhóc vẫn luôn không chịu tin mình lại trốn tiết đến quán net. Cô nhóc có đôi khi bướng bỉnh, nhưng trên tổng thể vẫn là học sinh ngoan. Cho dù ông chủ quán net đều đến thăm cô nhóc, trên gương mặt Cảnh Kiều Kiều cũng chỉ có hoảng sợ, không hề tin, con bé này sắp bị dọa phát khóc rồi, giọng điệu vô cùng hoảng hốt: “Thiện Thiện, tớ thật sự lên mạng năm ngày à?”
Châu Thiện trầm trọng gật đầu: “Ông chủ tiệm cơm bên cạnh quán net cũng có thể làm chứng.”
Cảnh Kiều Kiều không thể không chấp nhận sự thật này, nhưng người có thể lên mạng một mạch năm ngày liền ở quán net sao có thể là cô ấy? Trừ phi cô ấy trúng tà rồi!
Đây cũng là suy đoán trong lòng Châu Thiện, nhưng cô không nói suy đoán này ra, sau đó rời khỏi bệnh viện dưới sự kiên trì của Nhậm Tuyết Phong, nhưng không về trường, mà là đến quán net ngày hôm qua.
Cảnh Kiều Kiều trong năm ngày này dáng vẻ biến đổi, nhất định là có nguyên nhân khác, hiện giờ ký ức của Cảnh Kiều Kiều thiếu hụt không tìm ra được, vậy cô sẽ tự mình đi điều tra.
Người quản lý quán net vẫn còn ấn tượng với cô, cho nên khi Châu Thiện nói muốn dùng cái máy của Cảnh Kiều Kiều, người quản lý cũng chỉ nhìn cô một cách kỳ lạ, rồi mở chiếc máy đó cho cô.
Nhưng máy tính trong quán net sau mỗi lần làm mới xong, tất cả dữ liệu sẽ bị xóa sạch, dữ liệu hôm qua của Cảnh Kiều Kiều cũng dọn dẹp toàn bộ, không tìm ra được chút manh mối nào.
Cô đau đầu ngồi đó suy nghĩ rất lâu, đột nhiên mắt sáng rực, lấy ra chiếc điện thoại mình lén mua gọi cho Phó Kỳ Thâm: “Phó đại thần, có một chuyện muốn nhờ vả cậu.”
Phó Kỳ Thâm đến rất nhanh, lúc Châu Thiện hỏi tới cậu cũng chỉ bình thản nói: “Trốn tiết ra đây.”
Giọng điệu lúc cậu nói rất nghiêm túc, sắc mặt bình tĩnh, giống như trốn tiết ra ngoài lên mạng là chuyện gì đó chính đáng hiển nhiên lắm vậy.
Trước khi tới Châu Thiện đã nói rõ ràng đầu đuôi ngọn ngành câu chuyện cho cậu nghe trong điện thoại, cho nên Phó Kỳ Thâm cũng không trì hoãn, trực tiếp bắt tay vào việc.
Phó Kỳ Thâm là cao thủ máy tính, trong tình huống bình thường thầy cô trong trường lên mạng tìm tài liệu hoặc gặp phải vấn đề lặt vặt khó khăn gì liên quan đến máy tính đều xin ý kiến cậu. Đối với cậu Châu Thiện càng có một loại tin tưởng không biết từ đâu ra —— nếu là thứ cả Phó Kỳ Thâm đều tra không ra, vậy đoán chừng không có ai tra ra được nữa cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận