Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 196: Chương 196

Nhưng mà, cao thủ máy tính hôm nay gặp phải chiếc máy tính tự động xóa dữ liệu này cũng phải bị đơ, Phó Kỳ Thâm ngồi suốt từ sáng đến trưa, ngón tay không ngừng gõ cạch cạch lên bàn phím, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, mặt cũng căng cứng.
Châu Thiện dốt đặc về máy tính, thao tác chỉ giới hạn trong đăng nhập phòng chát, lên bbs, cô nhìn không hiểu thao tác của cậu, chỉ đành chống cằm ngồi yên lặng một bên ngắm người.
Không thể không nói, lúc Phó Kỳ Thâm nghiêm túc thật sự rất đẹp, loại khí chất hờ hững nhập thần trên người đó, có một loại ma lực khiến người khác chìm đắm vào trong.
Châu Thiện không dám làm phiền cậu, vẫn cứ ngồi yên lặng nhìn.
Đến trưa Châu Thiện đi tới tiệm cơm nhỏ bên cạnh, mua hai phần cơm sườn heo, cô đã khoắng sạch phần cơm của mình rồi, Phó Kỳ Thâm cũng chỉ dán chặt mắt vào màn hình máy tính trước mắt, không thèm liếc nhìn cơm sườn heo bốc khói thơm phưng phức bên cạnh lấy một cái.
Thế nên, Châu Thiện dạ dày to bèn nhịn không nổi cầm phần cơm sườn heo đó tới, tự mình tiêu hóa sạch.
Đợi miếng sườn heo thơm phức cuối cùng cho vào miệng, chỗ Phó Kỳ Thâm cuối cùng cũng có phát hiện, đầu mày nhíu chặt dần giãn ra.
Cậu tìm được mấy con số trong cả một trang đầy mã số, nói cho Châu Thiện đây là một địa chỉ IP mà chiếc máy tính này liên hệ thường xuyên nhất thời gian gần đây.
Châu Thiện hoàn toàn chưa từng học qua lập trình máy tính, Phó Kỳ Thâm nói thao thao bất tuyệt, Châu Thiện cả quá trình nghe đến mù mờ, đợi cậu nói xong, mới dè dặt hỏi lại một câu: “Hả? Có thể nói lại lần nữa không?”
Phó Kỳ Thâm: ……
Nói thêm lần nữa đoán chừng cô cũng không hiểu, Phó Kỳ Thâm ghi lại địa chỉ IP đó, nhanh chóng thao tác trên máy tính: “Giờ chúng ta cần tìm ra địa chỉ IP này rốt cuộc là chỉ chỗ nào.”
Cậu gõ bàn phím, gõ mãi gõ mãi biểu cảm trên gương mặt bắt đầu không đúng: “IP là của quán net này.”
Cậu dường như nghĩ tới chuyện gì, cầm theo một con số lao tới chỗ quầy nói một đống thứ với quản lý quán, người quản lý đó giơ tay lắc lắc chỉ về phía Châu Thiện đang ngồi. Phó Kỳ Thâm nhướng mắt nhìn một cái, lập tức cả người đều không ổn.
Phó Kỳ Thâm vô cùng hoảng hốt đi trở lại, giọng nói cực kỳ không tin nổi, nghi hoặc nhìn Châu Thiện: “Sao có thể, chiếc máy tính này liên lạc thường xuyên nhất trong năm ngày này lại chính là chiếc máy tính này. Cũng có nghĩa, có người trong năm ngày này vẫn luôn sử dụng cùng một chiếc máy tính nói chuyện với Cảnh Kiều Kiều!”
Châu Thiện cũng sửng sốt, quay đầu nhìn chằm chằm chiếc máy tính, máy tính bởi vì rất lâu không có người thao tác nên màn hình lại trở về đen sì.
Châu Thiện nhìn gắt gao vào màn hình máy tính, không nhịn được nổi lên từng cơn lạnh sống lưng.
Hình như......có hơi lạnh?
Lúc này Châu Thiện phát hiện khung cảnh mà bọn họ đang ở đột nhiên phát sinh sự thay đổi lớn, tiếng người ồn ào trong quán net không còn nghe thấy, người chơi game xung quanh và người quản lý đều biến mất, ánh đèn sáng trưng ban đầu cũng mờ đi, bầu trời rực rỡ dần chìm vào bóng tối, chỉ còn lại bức tường đổ nát bên trên kết đầy mạng nhện dày đặc.
Quán net trước đây đông đúc bỗng chốc trở nên trống vắng, không còn ba dãy máy tính thẳng hàng ngay ngắn, không gian chừng một trăm mét vuông có vẻ trống trải lạ thường, không một chút tạp vật nào, sàn nhà phủ một lớp bụi dày, không có cửa hay cửa sổ, trống rỗng như động tuyết, nhưng cũng không phải hoàn toàn tối đen, ít nhất mắt người có thể thích ứng và nhìn rõ mọi vật bên trong, chính là không biết những ánh sáng từ đâu tới.
Châu Thiện ngồi xổm người xuống, nhìn sàn nhà đầy bụi như có điều suy nghĩ.
Sau đó có một giọng nói yếu ớt vang lên ——
“Đây là chỗ quỷ quái nào?”
Châu Thiện trước tiên bị giọng nói đột nhiên vang ra này dọa giật bắn người, đợi sau khi cô quay đầu lại mượn chút tia sáng đáng thương đó nhìn rõ người đằng sau, lòng mới tự dưng nhẹ nhõm: “Cậu cũng tới rồi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận