Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 198: Chương 198

Ông ấy cũng là người chết sớm nhất, gần đó thậm chí còn đồn rằng ông ấy chọc giận kẻ điên kia, mới dẫn đến kẻ điên phát bệnh, băm ông ấy đầu mình hai ngả.
Lúc ấy vào lễ truy điệu, Phó Kỳ Thâm còn đến tặng vòng hoa với tư cách đại diện khối.
Mà bạn học đó cũng từng vô ý nói qua, cha cô ấy sau khi làm việc xong thích đến quán net lên mạng. Quán net đó, là quán net lớn nhất gần đó, thiết bị cũng là đồ tốt nhất, môi trường cũng ổn, cha cô ấy thích đến đó nhất.
Nói thêm khoảng thời gian gần đây, trong Trung học cơ sở số Một của bọn họ có một cô giáo từng vô duyên vô cớ mất tích, mãi đến bây giờ cũng không có ai tìm được tung tích.
Xem ra, vẫn là có dây mơ rễ má với máy tính.
Châu Thiện lại đánh giá một phen căn phòng này, căn phòng vuông vức, nhìn thoáng qua cũng không có chỗ nào quái dị. Nhưng Châu Thiện rất nhanh đã phát hiện căn phòng này cùng những nơi khác không giống nhau, phía bắc so với phía nam rộng rãi hơn, cao hơn, tường bắc bắt đầu thu dần về phía mặt nam, loại chênh lệch này không rõ ràng, cũng may căn phòng này không trát vữa, đâu đâu cũng là gạch vuông vức, Châu Thiện đếm số viên gạch mới phát hiện ra sự khác biệt nhỏ xíu.
Bố cục một đầu to một đầu nhỏ này, là bố cục phong thủy của quan tài, cũng có nghĩa, căn phòng này là một căn phòng quan tài!
Quan tài là nơi để người chết ở, đương nhiên không thể để người sống ở, trước mắt xem ra cũng khá hợp cảnh.
Có điều sự hình thành quỷ vực thường sẽ có kết nối chặt chẽ với hiện thực, nếu như nói chỗ này là bố cục phòng quan tài, vậy có nghĩa, quán net kia cũng rất có khả năng là loại bố cục một đầu to một đầu nhỏ.
Châu Thiện đột nhiên giơ tay gọi: “Lớp trưởng cậu đến xem thử.”
Phó Kỳ Thâm nghe tiếng đi đến bên cạnh Châu Thiện, Châu Thiện giơ tay chỉ vào bụi bặm trên sàn: “Cậu xem dấu vết này giống cái gì?”
Phó Kỳ Thâm nhíu mày, trên sàn có hai dấu vết mờ mờ, dấu hẳn là không mới, bên trên cũng phủ một lớp bụi mỏng: “Giống như dấu vết một người bị lôi đi.”
Châu Thiện mỉm cười: “Đích thực là vậy, nhưng nếu như là dấu vết bị kéo đi bình thường, thì không thể chỉ có hai dấu dày mỏng ngang nhau như vậy, vì dù sao, kéo ở phía trước —— “Cô dừng lại một lúc, mới tìm được một từ ngữ thích hợp để hình dung: “Một thứ, cũng phải đi lên phía trước. Trừ phi, nó không cần đi, cũng sẽ không để lại dấu chân.
Không cần đi, hoặc là nói không để lại dấu chân, còn có thể là thứ gì?
Sau lưng Phó Kỳ Thâm có chút tê rần, trong đầu bắt đầu phát đi phát lại chủ nghĩa duy vật Mác.
Châu Thiện ngẩng đầu ưỡn ngực men theo hai dấu vết đó đi về phía trước, Phó Kỳ Thâm ngẫm nghĩ, rồi vẫn đi theo sau lưng cô.
Hai dấu vết đó kéo đi rất dài, khoảng cách phải mười mấy mét, cho đến khi......biến mất trong tường.
Châu Thiện xoa cằm nhìn vào bức tường trước mắt, sắc mặt có chút không vui.
Cô búng tay một cái, lại lặng lẽ nhìn sang tay phải mình, sau khi nhìn một lúc, không nói thêm lời nào, nhấc nắm đấm lên nện lên tường.
“Rắc” một tiếng, vách tường dần nứt ra, nứt một đường lớn dài mấy chục centimet.
Phó Kỳ Thâm quét mắt vội qua “nắm đấm nhỏ” trắng như tuyết đó, cảm thấy sau lưng mình càng tê dại.
Châu Thiện “chậc” một tiếng: “Cũng khá dày đấy chứ.”
Sau đó nữa, chính là một hồi đấm loảng xoảng.
Vách tường đó vỡ thành bột đá, đổ sập xuống ầm ầm, lộ ra một bộ xương người trắng xóa bên dưới.
Châu Thiện tinh mắt, trực tiếp móc một tấm card từ trong chỗ vải đã mục nát: “Cao Ngọc Đình.”
Lúc Phó Kỳ Thâm nghe đến cái tên này liền cho chút phản ứng: “Nghe có vẻ quen.”
“Đương nhiên quen tai rồi, là cô giáo mất tích trong trường chúng ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận