Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 201: Chương 201

Đột nhiên, ánh mắt cô mờ mịt nhìn vào xung quanh, không biết từ lúc nào vang lên một hồi tiếng “cộc cộc” quỷ dị, giống như từ sàn nhà truyền tới, cũng giống như từ trong tường truyền tới.
Châu Thiện vững tin, nếu đã có thể đào được hài cốt từ trong vách tường ra, vậy có nghĩa quỷ vực này có một phần hẳn là liên hệ với hiện thực, vậy thì, cô khẳng định có thể tìm được đường ra.
Nghĩ tới điểm này, Châu Thiện hoàn toàn không hoảng hốt nữa.
Cô dứt khoát ngồi xổm xuống niệm một lượt Chú Đại Bi cho bộ xương trắng kia, lại giơ tay tháo mảnh vải đã mục rữa gần hết trên đầu bộ xương trắng xóa xuống.
Ở đây không hề có quỷ hồn của Cao Đình Ngọc, hoặc là cô ấy đã đi đầu thai chuyển thế, hoặc là bị ác quỷ trong quỷ vực này ăn hết, Châu Thiện bằng lòng tin vào điểm thứ nhất, nhưng trong lòng biết rằng, ác quỷ này không thể nào để mặc cho Cao Đình Ngọc đi đầu thai.
Tiếng “cộc cộc” dường như đang tiến gần như có như không, Châu Thiện vừa quan sát, không ngoảnh đầu lại đã hỏi Phó Kỳ Thâm: “Cậu có phát hiện gì không?”
Giọng nói bình tĩnh gần như đến mức cứng ngắc của Phó Kỳ Thâm vang lên sâu hút sau lưng cô: “Tôi xấu à?”
Châu Thiện nghe thấy thế cơ thể lập tức cứng đờ.
Cô gần như quay ngoắt người theo phản xạ, lòng bàn tay trực tiếp làm thành đao, không hề lưu tình chém một phát xuống chỗ cổ của Phó Kỳ Thâm: “Xéo!”
Một chưởng này của cô bị Phó Kỳ Thâm né tránh gọn gàng, Châu Thiện không chút biểu cảm, rút roi dài ra vung giữa không trung với một tiếng “vút”, chém xuống người “Phó Kỳ Thâm” một cách hung ác mang theo tiếng xé gió.
“Châu Thiện, cậu điên rồi!”
Lời nói lạnh lùng hóa thành âm gió chui thẳng vào não cô, cơ thể cô bắt đầu không chịu khống chế mà trở nên run rẩy, dường như ép trúng thứ gì đó mềm ấm.
Mọi thứ trước mắt bắt đầu trời xoay đất chuyển, tiếng “cộc cộc” dần dần mất đi.
Châu Thiện hồi lâu mới khôi phục tầm nhìn, cô mở mắt liền phát hiện mình đã vồ Phó Kỳ Thâm ngã xuống đất, hai tay Phó Kỳ Thâm che trước đầu bày ra tư thế phòng ngự, mà cô không chút lưu tình tấn công vào cổ tay cậu, cổ tay trắng mảnh đến mức có thể nhìn thấy gân xanh của Phó Kỳ Thâm bị cô cắn rách một vết lớn, đang nhỏ máu tí tách ra ngoài, máu tươi nhỏ trên sắc môi trắng bệch của cậu, có một loại mỹ cảm nhìn thấy mà phát hoảng.
Châu Thiện có chút ảo não bỏ cậu ra, quay đầu đi cật lực không để mình gặp phải tầm mắt của Phó Kỳ Thâm: “Dính bẫy rồi.”
Ảo giác, hẳn đã bắt đầu từ khoảnh khắc âm thanh vang lên, chỗ này là quỷ vực, là sân nhà của ma quỷ, năng lực của cô bị suy yếu khá nhiều, đích thực không có lợi cho cô.
Việc cấp bách trước mắt vẫn phải là tìm được cách ra ngoài trước.
Sốt ruột vãn hồi cục diện khó xử này, Châu Thiện vội vàng lên tiếng đòi công: “Tớ đã tìm được cách ra khỏi đây rồi.”
Phát cắn vừa nãy của cô thật sự không hề lưu tình, Phó Kỳ Thâm nắn cổ tay không ngừng chảy máu kia nhìn sang cô: “Làm sao để ra?”
Châu Thiện không vội trả lời, mím môi, ngón tay điểm vào mấy huyệt vị dưới nách cậu, cầm máu.
Sau khi làm xong một loạt động tác này, Châu Thiện mới giơ tay chống vào eo, một cước phi đến chiếc máy tính không biết từ lúc nào lại đã sáng lên ánh sáng lành lạnh kia.
Châu Thiện không chút kiêng nể đến hình tượng của mình, ngoác mồm mắng chửi.
“Cái đồ xấu xí nhà ngươi, có biết Quasimodo trong tháp chuông không? So với ngươi người ta cũng được coi như một anh chàng đẹp trai tuấn tú đấy, nhìn gương mặt ngươi ta liền thấy buồn nôn không nuốt nổi cơm, lúc thấy bóng lưng nhà ngươi, ta đã nghĩ không có thứ gì xấu xí hơn được nữa, sau đó ta nhìn thấy chính diện gương mặt ngươi, ta phát hiện, mình sai rồi!”
Phó Kỳ Thâm: ……
Cậu cho rằng đây chẳng qua là trò đùa dai của Châu Thiện, nhưng lại phát hiện, hình như thật sự có hiệu quả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận