Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 203: Chương 203

Tâm tư Châu Thiện xoay chuyển liên hồi, vẫn quyết định báo cảnh sát, Cao Ngọc Đình đã mất tích ba năm trời, bất luận sống chết thế nào đều nên có kết luận. Hơn nữa hiện giờ thành phố quản lý nghiêm ngặt, cô không thể cũng không muốn chôn cất qua loa cho Cao Ngọc Đình, đến mức Cao Ngọc Đình đến một chỗ nghỉ yên ổn cũng không có, vậy có khác gì ở lại trong quỷ vực?
Cảnh sát đến rất nhanh, hơn nữa dùng dây cảnh giới chặn lại cả con ngõ nhỏ không cho phép người không phận sự ra vào, hai người Châu Thiện và Phó Kỳ Thâm còn vào sở cảnh sát lấy lời khai, cho đến khi bọn họ khai báo rõ ràng toàn bộ quá trình phát hiện ra xác chết mới thôi.
Châu Thiện và Phó Kỳ Thâm đương nhiên cũng không ngốc đến mức nói hết mọi chuyện, hai người đồng loạt bịa chuyện mình và bạn học trốn tiết ra ngoài chơi, vì để vội trở về Trung học cơ sở số Một mà đi vào ngõ nhỏ, kết quả phát hiện được một bộ thi hài vương vãi trên mặt đất trong căn ngõ.
Đối với lời nói của bọn họ cảnh sát cũng không nảy sinh chút nghi ngờ nào, vì dù sao thi thể này nhìn dáng vẻ cũng đã chết hơn mấy năm rồi, lúc ấy hai vị này vẫn là học sinh tiểu học, đều vẫn chưa đến Trung học cơ sở số Một, thậm chí còn chưa tới thành phố Bình Viễn, đương nhiên không thể gây án.
Lấy lời khai xong, vị cảnh sát họ Lưu kia tiễn hai người ra khỏi sở cảnh sát, còn không quên nghiêm mặt dặn dò hai người một câu: “Con nít con nôi không chịu học hành đàng hoàng, ngày nào cũng trốn học còn ra cái gì?”
Châu Thiện và Phó Kỳ Thâm nhìn nhau một cái, đồng thanh đáp: “Lần sau sẽ không thế nữa.”
Lưu Trí nhìn theo hai người bọn họ đi xa, vẫn không quên lắc đầu: “Những học sinh bây giờ, mới có bao lớn đâu, đã bắt đầu yêu sớm rồi.”
Ông ta hiển nhiên coi Châu Thiện và Phó Kỳ Thâm là một cặp yêu đương trốn tiết ra ngoài hẹn hò của Trung học cơ sở số Một, tuổi tác của Châu Thiện cũng lớn tầm con gái ông ta, cho nên đối với hai đứa trẻ này ông ta cũng khoan dung hơn so với người khác ít nhiều.
Vụ án Cao Ngọc Đình mất tích ban đầu từng làm ầm ĩ một trận ở Trung học cơ sở số Một, tin tức thi hài cô ấy được học sinh trong trường phát hiện cũng rất nhanh đã lan truyền khắp trường.
Hai người Châu Thiện và Phó Kỳ Thâm còn gặp được cha mẹ Cao Ngọc Đình, tầm bốn năm mươi tuổi mà mái đầu đã bạc trắng, trên mặt càng bao phủ một loại tang thương. Hai ông bà tìm được hai người lại hỏi bọn họ một phen về tình hình lúc đó, Châu Thiện chỉ có thể lặp lại lần nữa lời khai với cảnh sát, hai ông bà nghe xong mới quẹt nước mắt rồi cùng dìu nhau đi ra khỏi trường.
Cao Ngọc Đình tốt nghiệp Đại học sư phạm, lúc cô ấy chết cũng chỉ hai mươi mốt tuổi, đang độ tuổi thanh xuân, còn là con gái một trong nhà, bây giờ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, ai có thể chấp nhận được?
Hiện giờ đã qua ba năm, thi hài cô ấy mới được phát hiện, phương pháp phá án cũng không cao đến mức giỏi như vậy, muốn tìm ra hung thủ rõ ràng là khó hơn lên trời. Huống hồ bên trong còn dây dưa đến ma quỷ hư vô mờ mịt, Cao Ngọc Đình chết trẻ, được định sẵn phải trở thành một vụ án không thể giải quyết.
Phó Kỳ Thâm phát hiện ra một cách rất rõ ràng, rằng mấy ngày nay Châu Thiện lên lớp đều có chút không tập trung. Cảnh sát mấy ngày này lại tìm đến bọn họ không ngừng tìm hiểu đi tìm hiểu lại tình hình lúc đó, đối với lời khai kia hai người đều sắp đọc thuộc làu làu rồi.
Mãi cho đến một đêm khuya thứ bảy, Phó Kỳ Thâm nằm trên giường trong ký túc xá có điều suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại của cậu đột ngột vang lên. Phó Kỳ Thâm cầm điện thoại lên, lúc nhìn vào màn hình hiển thị cuộc gọi đến đã có tâm lý chuẩn bị, quả nhiên mà......
Bạn cần đăng nhập để bình luận