Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 218: Chương 218

Tuy ông ta tham tài, nhưng không làm ác, kẻ thật sự làm ác là thầy phù thủy Nam Dương kia, cộng thêm Châu Thiện vì người này làm ô uế mắt cô mà đánh ông ta một trận, giờ nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của người đàn ông này không khỏi có chút thương cảm: “Đáng tiếc cho cặp sinh đôi trai gái kia của ông, vốn dĩ mệnh phú quý cha mẹ đủ đầy, giờ thì ——”
Ngô Thiên Phúc nghe thấy, cơ thể càng cứng đờ. Vợ ông hôm trước vừa mới sinh ra một cặp sinh đôi trai gái, ông ta vẫn luôn cảm thấy đây là công lao của Kumanthong, sợ người khác va chạm với phúc khí, ngoại trừ cha mẹ hai bên thì không nói cho ai biết, chỉ đợi bọn trẻ nuôi dưỡng xong mới dẫn chúng ra.
Thậm chí ngay cả cái tên vốn đã đặt cũng không dùng, chuẩn bị thỉnh giáo đại sư kia đặt cho cái tên khác.
Vậy hai người này rốt cuộc từ đâu mà biết được thông tin bí mật này chứ?
Châu Thiện hờ hững nói ra một chuyện khác: “Đáng tiếc cho mệnh phú quý đại nạn không chết chắc chắn có hậu phúc này của ông, vốn dĩ cái năm sáu tuổi đó đã bị quỷ nước bắt đi làm thế thân, khó khăn lắm mới thoát được kiếp nạn lại vì tham lam mà mất mạng tại đây, chậc.”
Chuyện này ngoại trừ cha mẹ ông ta lại càng không thể có người biết được, người biết chuyện năm đó đều đã chết già ở quê, mà chuyện bí mật này ông ta cũng chưa từng nhắc tới với ai.
Xem ra, người vô duyên vô cớ đánh ông ta này đích thực có chút bản lĩnh.
Trong lòng Ngô Thiên Phúc đã tin bảy phần, đột nhiên tràn lên sự tuyệt vọng che trời ngập đất. Trên thực tế ông ta đã lờ mờ có chút dự cảm, cược ngọc cược nhiều rồi, cộng thêm bản thân có một số sản nghiệp cũng trong ngành đá quý, đôi mắt cũng coi như tinh tường, tảng đá thô phỉ thúy đó lúc vừa cắt ra xanh đế vương ông ta đã cảm thấy không ổn, biết rằng mình tám phần đã nhìn nhầm. Sau khi nhìn thấy cắt ra được phỉ thúy pha lê sau đó, phản ứng đầu tiên của ông ta không phải là mừng rỡ, mà là bất an, tuy rằng loại bất an này rất nhanh đã bị che giấu đi.
Có được ắt có mất, hôm nay ông ta phát tài lớn vậy, ông trời chưa chắc sẽ không lấy đi thứ gì đó trên người ông ta.
Đúng vậy, đều trách ông ta tham lam, tài phú ông ta có được đã nhiều hơn so với phần lớn người rồi, nhưng con người chính là kỳ lạ như vậy, sau khi có được, sẽ chỉ mong cầu nhiều hơn.
Ông ta bất lực nằm dưới đất, hơi thở mong manh: “Cô mang Kumanthong đi đi, chỉ có điều, có thể để tôi sống thêm hai năm không?”
Con ông ta vừa ra đời, ông ta hơn bốn mươi tuổi khó khăn lắm mới mong tới được một đôi trai gái như vậy, nếu như dương thọ của ông ta thực sự chỉ còn lại hơn bốn năm, bốn năm sau hai đứa con vẫn còn nhỏ, cho dù ông ta đã sắp xếp đầy đủ, để lại đủ tiền bạc, mẹ góa con côi có thể giữ được không?
Châu Thiện nhìn ông ta một cách kỳ dị, ác cảm trong lòng đối với ông ta biến mất một cách hiếm thấy.
Cô ngẫm nghĩ, khom người giơ tay ra vẽ nhẹ một ký hiệu phức tạp ở giữa trán ông ta: “Có thể vượt qua lời nguyền này hay không, đều dựa vào mệnh của ông cả.”
Nói xong cô đứng thẳng người chuẩn bị đi, Ngô Thiên Phúc sau lưng nói ra một địa chỉ. Ông ta dường như sợ Châu Thiện chưa nghe rõ, nói thêm hai lần nữa: “Kumanthong đó là mua ở cửa hàng kia.”
Người giới thiệu ông ta đi mua là người bạn thân nhất của ông ta. Ngô Thiên Phúc lúc đó nửa tin nửa ngờ mua một con, nhưng người bạn đó không mua, lúc Ngô Thiên Phúc hỏi tới cũng chỉ né tránh mà nói rằng mình cũng mua rồi, đã bắt đầu cung phụng, không thể tham lam.
Châu Thiện bình thản gật đầu, quay đầu đi ra khỏi bãi đỗ xe mới nói với Phó Kỳ Thâm: “Cậu về trước đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận