Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 219: Chương 219

Phó Kỳ Thâm sửng sốt: “Cậu thì sao?”
“Tớ đi lấy Kumanthong đất.”
Phó Kỳ Thâm có chút không tán đồng: “Tớ đi với cậu.”
Châu Thiện uể oải vỗ vào mặt cậu: “Anh hai ơi, cậu yên ổn ở lại nhà là được rồi, cậu cũng không giúp được gì, một mình tớ đi cũng không xảy ra chuyện gì.”
Cô vừa nói ra câu này, liền nhìn thấy sắc mặt Phó Kỳ Thâm biến hóa không ngừng, dường như có chút phiền muộn, không khỏi cất tiếng hỏi: “Sao thế?”
Lúc này Phó Kỳ Thâm đã thu lại vẻ mặt: “Không có gì, đi sớm về sớm. “ Cậu dừng lại một lúc, rồi bổ sung: “Tớ ở nhà đợi cậu.”
Trong hai năm nay Châu Thiện dạy cậu không ít thứ, không thể không nói, thiên phú và sức lĩnh ngộ của Phó Kỳ Thâm đã đáng sợ tới một trình độ nhất định, trên rất nhiều chuyện có thể hỗ trợ cho cô, cũng không còn là cậu thiếu niên cứ gặp quỷ sẽ lặng lẽ đọc nhẩm chủ nghĩa duy vật năm đó nữa.
Ồ, giờ cậu vẫn đọc nhẩm, vừa nhẩm vừa mặt lạnh tanh vỗ một đạo bùa chú xuống thân hình ác quỷ, sự lạnh lùng điềm tĩnh đó, đến mức Châu Thiện nhìn mà không khỏi líu lưỡi.
Tâm tình Châu Thiện thay đổi liên tục, cũng dễ bị người khác ảnh hưởng, không thể không nói, đây là nhược điểm của cô. Nhưng Phó Kỳ Thâm hoàn toàn không có nhược điểm này, nếu không phải Châu Thiện sinh ra đã là một sự kỳ quái, sợ rằng theo thời gian có khả năng sẽ trò giỏi hơn thầy rồi.
Cô đến biệt thự của Ngô Thiên Phúc lấy Kumanthong không dẫn theo cậu cũng không phải ghét bỏ, mà thật sự không cảm thấy chuyến đi này sẽ có nguy hiểm gì, còn không bằng để Phó Kỳ Thâm về nhà sớm một chút, sau đó đợi khi cô về liền có bữa tối nóng hổi thơm lừng.
Cô rất thuận lợi gạt được bảo vệ nghiêm mật trong khu biệt thự thủ đô, thuận theo ban công lẻn vào trong biệt thự của Ngô Thiên Phúc, liếc mắt đã thấy Kumanthong được thờ trên chiếc bàn thờ nhỏ ở bậc tiếp theo của điện thờ trong phòng khách.
Kumanthong là một con búp bê bằng sứ mặt cười, hai má hồng to đùng trên mặt, có hơi giống với tranh trẻ em treo tết của Trung Quốc, nhưng quỷ dị hơn nhiều, biểu cảm cười như không đó cũng thấy ghét.
Cung phụng Kumanthong cũng có chú ý, lúc vào cửa phải cầu nguyện thần linh, đồng thời quay lưng để vào phòng, vừa hay ngược lại với việc mời tượng thần vào nhà, không được đặt trên bàn thờ, phải chọn một nơi khác để cung phụng Kumanthong, nếu như là Kumanthong nhỏ mang theo người, không được đeo trên cổ chung với bùa của đạo Phật, phải đeo ở thắt lưng. Chỗ cung phụng Kumanthong không được ở mặt tây, không thể ngồi ngang bằng với thần linh, cũng không thể đặt dưới đất, nếu không hoặc là chọc giận thần linh, hoặc là chọc giận Kumanthong.
Việc cung phụng Kumanthong ở nhà Ngô Thiên Phúc cũng không có sai sót gì, thiết nghĩ hẳn là thầy phù thủy Nam Dương đó đã có dặn dò.
Châu Thiện không chút khách sáo, chộp thẳng lấy Kumanthong đó cho vào trong cặp sách của mình.
Không chỉ như vậy, cô còn để lại ba lá bùa ở chỗ cũ để hóa giải sát khí mà Kumanthong mang đến khi vào nhà.
Kumanthong đó dường như phát giác được tâm tư không tốt của người tới, nụ cười quỷ dị trên mặt càng sâu, rung lắc một trận trong cặp sách của Châu Thiện.
Chặn giấy kỳ lân đặt cùng một chỗ với nó trong cặp sách lười nhác giương một cái chân ra, hờ hững ấn lên đầu nó: “Đừng quậy, cẩn thận không bà phù thủy già ngoài kia ăn mày luôn đấy.”
Kumanthong: ......
Huyết sát nặng hơn trên người huyết kỳ lân vẫn uy hiếp được nó, nó ngoan ngoãn nằm yên trong cặp sách không dám làm càn.
Châu Thiện trước khi đi còn quét sạch chùm nho như ngọc trai tím trên bàn thờ nhỏ kia, ngắt một quả cho vào miệng, hương vị ngọt ngào, dư vị vô cùng, quả nhiên là người có tiền, biết hưởng thụ.
Cô cầm theo chùm nho nhảy thẳng ra khỏi biệt thự, chậm rãi đi ra ngoài, lắc qua tất cả camera, vẻ mặt khá hớn hở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận