Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 220: Chương 220

Ăn nho xong, tâm trạng cô cực tốt, cũng không định tìm thêm việc cho mình nữa, cộng thêm sắc trời đã tối, cô quyết định vẫn nên về nhà đã, có thời gian đi giải quyết tên phù thủy Nam Dương kia sau.
Phù thủy Nam Dương am hiểu nhất là điều khiển quỷ và luyện cổ, thủ đoạn thường cực kỳ bỉ ổi, Châu Thiện cũng không muốn mình không có chút chuẩn bị gì đã đến sân nhà người ta gây rối, đến lúc đó, tuy cô chắc chắn sẽ không thua, nhưng ngộ nhỡ chịu thiệt mà không nói ra được, chẳng phải sẽ làm trò cười cho người khác sao?
Biết người biết ta mới trăm trận trăm thắng, đây là đạo lý cô học được trên người Thường Đức Minh. Không nên coi thường bất cứ nhân vật nhỏ nào, đặc biệt là thầy phù thủy cô cùng âm độc!
Châu Thiện tung tăng nhảy nhót về đến nhà, lại nghe thấy cô phụ trách nấu cơm cho họ nói rằng Phó Kỳ Thâm vẫn chưa về.
Tâm trạng tốt vốn có của Châu Thiện lập tức bị quét sạch, tối thế này rồi, thằng nhóc Phó Kỳ Thâm đó rốt cuộc đi đâu chứ? Sao vẫn chưa về nhà!
Đầu tiên cô có chút tức giận thằng nhóc này không nghe lời cô, không chịu ngoan ngoãn về nhà, sau đó mới cảm thấy có chút không đúng, con người Phó Kỳ Thâm không có hứng thú gì, cô chỉ thấy mắt thằng nhóc này hơi sáng lên lúc cô đùa nghịch với đạo thuật Huyền Môn, cũng không có sở thích gì khác.
Hơn nữa ở thủ đô này đều lạ nước lạ cái, cậu có thể có chuyện gì mà giờ này vẫn chưa về nhà?
Suy nghĩ này vừa nổi lên, Châu Thiện cũng không nén được có chút lo lắng, bữa tối thịnh soạn đã được chuẩn bị xong cũng không có tâm tư nhìn, chứ đừng nói là ăn. Châu Thiện không ngồi yên được nữa, cặp sách vừa bỏ xuống lại tung lên vai, chuẩn bị xuống lầu đi tìm.
Cũng may Phó Kỳ Thâm này cũng được coi như một nửa đệ tử của cô, cộng thêm viên ngọc trắng trên người Phó Kỳ Thâm và nhiều biện pháp khác, tìm một người cũng không phiền phức.
Trong màn đêm có nhanh chóng lướt qua mười mấy con phố, trong lòng không khỏi càm ràm tên Phó Kỳ Thâm này sao lại đi xa thế.
Không biết qua bao lâu, cô mới cảm ứng được hơi thở như có như không đó trên người Phó Kỳ Thâm, chầm chậm dừng lại.
Phó Kỳ Thâm mặc áo sơ mi trắng, hai tay đút túi quần, hơi thở lạnh lẽo, gương mặt đẹp trai không nói rõ được, nhưng hai mắt cứ nhìn chằm chặp về một nơi nào đó.
Châu Thiện trong lòng tò mò, bèn thuận theo ánh mắt cậu liếc về phía trước.
Chỗ này tuy rằng hẻo lánh, nhưng bởi vì là thủ đô hưng thịnh, vẫn có không ít dân cư, đặc biệt là ban đêm càng đèn màu rực rỡ thuận thế phát triển ra không ít chuyện làm ăn ngầm.
Chỗ không xa, ánh đèn suy yếu, vừa vặn ở trong một con hẻm, đầu hẻm có mấy tận mấy người đẹp phong tình, mà trong đó có một người đẹp mặc chiếc váy đỏ bắt mắt nhất, cô nàng đang vô cùng chán nản phun ra vòng khói, dựa vào ánh tường ánh mắt mơ màng, dưới tà váy xẻ là là đôi chân thon dài trắng nõn, đôi chân dài kia, khiến cô nhóc nhỏ nào đó hoàn toàn vẫn chưa trưởng thành hết đều có chút hổ thẹn không sánh được. Hai mắt Phó Kỳ Thâm đang dán chặt trên người cô gái đó.
Được lắm, uổng công cô lo lắng như vậy, mà thằng nhóc này lại đến khu đèn đỏ, còn nhìn chằm chằm cô cave......cũng chính là kỹ nữ kia, nhìn không chớp mắt!
Châu Thiện cười âm u, một tay đặt trên vai của Phó Kỳ Thâm:
“Thấy đẹp không?”
Ban đầu Phó Kỳ Thâm vẫn chưa phân biệt ra được, ban đầu cậu không có quay đầu nhìn một cái, máy móc tính đáp lại câu:
“Bình thường.”
Bình thường mà cậu nhìn mê mẩn thế à?
Phải công nhận, dáng người của cô gái quần đỏ kia rất bốc lửa, trước nhô sau vêu, màu da trắng nõn vẻ mặt lười biếng dựa vào cột điện rất hấp dẫn ánh mắt.
Châu Thiện nửa cười nửa không đang định mở miệng mỉa mai vài câu, Phó Kỳ Thâm lại vươn ra ngón trỏ đặt bên môi làm động tác suỵt, nói nhỏ:
“Cậu hãy nhìn bóng dáng của họ.”
Bóng dáng?
Bạn cần đăng nhập để bình luận