Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 224: Chương 224

Bây giờ cô để Phó Kỳ Thâm đi theo mình chẳng qua là muốn cho cậu nhóc này học thêm chút kỹ năng giữ mạng.
Dù ngày nào đó hai người tách ra, Phó Kỳ Thâm cũng có chốn an thân gửi phận trong hai giới âm dương quỷ quyệt.
Mắt âm dương cũng do cô mà ra, vậy cô phải phụ trách đến cùng.
Châu Thiện chắp tay sau lưng rời đi, từ xa để lại một câu: “Về nhà đi, tớ đói rồi.”
Trong mắt của Phó Kỳ Thâm liên tục lấp lóe cảm xúc, bất đắc dĩ nói:
“Phàm nhân."
Phó Kỳ Thâm vươn tay chạm vào da mỹ nhân trải dưới đất, lớp da đẫm máu kia nháy mắt hóa thành vôi.
“Sinh vật bị nguyền rủa đúng là không nên tồn tại trên cõi đời này.”
Hôm sau, vụ án ăn thịt người ở chung cư Trần Gia làm kinh đô khiếp sợ.
Tám xác chết đẫm máu bị nâng ra khỏi tầng hầm đã bị một gái gọi thuê ngắn hạn, nghe nói vụn xương, thịt vụn, nội tạng rơi đầy đất, suýt chút khiến cảnh sát không có chỗ đặt chân. Pháp y đến hiện trường mới ngửi mùi hôi đó đã không kiềm được nôn thốc nôn tháo.
Vụ án nghe khiến người sợ này chớp mắt được chú ý siêu cao, cấp trên thành lập tổ chuyên án, cố gắng trong vòng ba tháng phá án, bắt được tên biến thái ăn thịt người kia!
Châu Thiện cũng chính thức mở ra quãng đời học sinh trung học của mình.
Cô ở kinh đô lạ nước lạ cái, không có mối làm ăn nào, bản thân thì không muốn chủ động kiếm việc, cho nên mấy ngày rảnh rỗi đi theo Phó Kỳ Thâm học toán lý hóa.
Học sinh giỏi đi đến đâu thì vẫn giỏi, học sinh kém cũng áp dụng câu trên, người so với người quả thực là phải tức chết người.
Nhìn đống vật lý rối nùi, Châu Thiện thở dài một tiếng, buông xuống cây bút.
Ngày cuối tuần hôm nay, có vị khách không mời đến nhà thuê.
Châu Thiện ở trong phòng làm bài tập nghe thấy tiếng đập cửa ban đầu còn cho rằng là Phó Kỳ Thâm, lê đôi dép đi qua mở cửa ra.
“Cô là đại sư gì đó phải không?”
Châu Thiện còn chưa thấy rõ mặt người đến đã nghe lời nói tràn đầy khinh thường của đối phương.
Cô gái đến nhà bề ngoài xinh đẹp, nhưng giọng điệu khiến người nghe khó chịu.
Châu Thiện ung dung nhoẻn miệng cười, đóng sầm lại trước mặt cô gái:
“Xin lỗi, cô tìm nhầm người."
Cô gái kia ngây ra, sau khi phản ứng lại thì tức điên gõ cửa: “Mở cửa!"
"Uổng sư phụ của tôi nói nhóc có thiên tư siêu đẳng, tôi thì thấy nhóc là thứ lừa đời lấy tiếng, chỉ biết giả thần giả quỷ!”
Châu Thiện bất đắc dĩ lắc đầu, người đời đúng là có muôn mặt, cô đã làm gì đắc tội cô gái này sao? Tại sao vừa tới cửa đã phun lửa như súng liên thanh vậy?
Nhàm chán mà ồn ào!
Châu Thiện lười để ý cô gái tự dưng xuất hiện này, lấy hai cục bông nhét vào lỗ tai, tiếp tục vật lộn với vật lý.
Không biết viết bao lâu, tiếng gõ cửa rầm rầm vẫn truyền vào lỗ tai đã nhét cục bông mới dần lắng xuống, hoàn toàn an tĩnh lại. Châu Thiện thở phào một hơi, rút ra cục bông nhét lâu làm đau tai, nhưng mới qua mười phút lại có tiếng gõ cửa cốc cốc.
Lần này Châu Thiện trực tiếp trợn mắt, cao giọng nói: "Còn chưa xong sao!"
Phó Kỳ Thâm đứng ở ngoài cửa do dự rụt tay về:
“A?"
Nghe tiếng Phó Kỳ Thâm trở về, Châu Thiện trước mắt sáng ngời chạy tới mở cửa cho cậu, ánh mắt tập trung vào túi trên tay cậu:
“Có mua miến cay về không?”
Phó Kỳ Thâm nâng hai túi lên:
“Ở đây."
Châu Thiện cơ hồ là khẩn cấp giật lấy túi từ tay Phó Kỳ Thâm, chạy nhanh tới cạnh bàn, túi vừa mở ra đã tỏa mùi cay nồng thơm mát.
Khi điện thoại đặt trên bàn reo chuông, Châu Thiện đang vùi đầu ăn miến, dường như không muốn bắt máy.
Phó Kỳ Thâm để đũa xuống, phát hiện trên điện thoại di động hiện dãy số xa lạ, hỏi dò:
“Tớ bắt máy thay cậu nhé?”
Châu Thiện bị vị cay làm sặc, mũi và miệng đều đỏ rực, nghe vậy cũng chỉ có thể khoát tay ra hiệu cậu bắt máy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận