Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 227: Chương 227

Cao nhân kia phỏng chừng là Trần Thiên Tông, ông có chút tâm đắc về đạo phong thủy, một số nơi bày phong thủy thậm chí khiến Châu Thiện tự thẹn không bằng.
Dù sao ngày xưa cô học phong thủy với Lão Quân toàn là nửa chơi nửa học, nếu không phải vì tiên đan mà Lão Quân luyện, cô sẽ không ngày ngày đến Đâu Suất Cung báo danh.
Phía sau tám cánh bình phong khắc hình cánh gà hoàng dương là một chiếc bát bộ sàng che vải thêu sợi ngang.
Trần Thiên Tông mang bọn họ vòng qua bình phong, nhìn thấy bóng người nằm trên giường.
Là một ông già ước tuổi xấp xỉ Trần Thiên Tông, nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh.
Mấy thầy phong thủy khác vừa rồi đã đến xem, lần này chủ yếu là chờ Châu Thiện, vì thế sáu đôi mắt cùng nhìn cô.
Châu Thiện bị nhìn chăm chú nhưng không hề cảm thấy khó chịu, cô hiểu ý của Trần Thiên Tông, tiến lên một bước, ngón tay đặt trên mạch đập mà ông già lộ ra, trầm ngâm nửa ngày, chân mày cau lại.
"Cổ trùng."
Trong bốn thầy phong thủy có một người đến từ Miêu Cương, vu sư của Miêu Cương giỏi dùng cổ nhất, nghe vậy cười khẩy nói:
“Chúng ta đương nhiên nhìn ra là cổ, nhưng làm sao giải được cổ này?”
Châu Thiện không thèm để ý hắn, khép mắt lại cẩn thận cảm giác mạch đập của ông già, thật lâu sau mới buông ngón tay ra:
“Bảy loại cổ trùng, ông ấy có thể giữ mạng đến hiện giờ toàn nhờ công lao của các vị.”
Thân thể của ông già được thầy phong thủy điều dưỡng tỉ mỉ, nếu không thì bằng những cổ trùng hung hiểm này sớm khiến ông ấy chết rồi.
Sắc mặt của Trần Thiên Tông hiếm có hơi nôn nóng hỏi:
“Châu tiên sinh có cách phá giải không?”
Vu sư Miêu Cương lần thứ hai không kiềm được xen vào: “Trần lão tiên sinh, tôi biết ông sốt ruột muốn cho ông Phạm nhanh chóng khỏe lại, nhưng không thể vì bệnh nặng thì lung tung chữa. Tôi có mang kim tàm cổ, nó là của muôn cổ, nó mà còn chịu thua với độc của ông Phạm, cô bé này làm được gì?”
Trần Thiên Tông cũng biết hy vọng xa vời, mời Châu Thiện lại đây chỉ vì ôm một phần nghìn hy vọng, giờ thấy Châu Thiện mãi không nói chuyện, lại có vu sư Miêu Cương châm lửa góp gió, sắc mặt của ông xám xịt:
“Nếu không có thuật trừ cổ thì dùng phương pháp kéo dài mạng sống cũng được, tệ nhất thì ráng chịu đựng thêm ít ngày, luôn sẽ có đường cứu.”
Châu Thiện đảo tròn tròng mắt, nhếch mép dửng dưng nói:
“Ai bảo tôi không có cách phá giải?”
Lời thốt ra rất là dõng dạc.
“Nguyên nhân cổ trùng thích làm kén trong cơ thể người là bởi vì trong thân thể người thường ẩn sâu ngũ độc, gồm có thủy độc, đàm độc, ứ độc, khí độc, chi độc, mà cổ trùng lấy vật độc làm thức ăn, thích độc tố nhất. Trong người của ông ấy đang có bảy loại cổ trùng, muốn trị tận gốc buộc phải lấy độc trị độc."
Mắt của Trần Thiên Tông hơi vụt sáng:
“Ý của cô là dùng độc dụ cổ trùng ra?”
Châu Thiện gật đầu: “Ngoài ra thì không còn cách nào khác."
Vu sư Miêu Cương cười khẩy nói:
“Bảy loại cổ trùng thích độc tính khác nhau, cô làm cách nào bảo đảm cô luyện ra một loại độc có thể dụ tất cả chúng nó ra? Đừng để chưa trừ xong cổ trùng thì người ta đã bị cô độc chết.”
Trần Thiên Tông nghe vậy nhíu mày, lại kịch liệt ho khan mấy tiếng, thân thể suy yếu rung nhẹ:
“Nghê tiên sinh."
Trần Thiên Tông rất có uy tín tại đây, ông Trần ra mặt, Nghê Bằng không dám móc mỉa nữa, tự vả miệng mình, nhếch môi cười bẽn lẽn, trốn vào sau lưng đoàn người.
Châu Thiện thầm hiểu thầy phong thủy ở đây đều tự cho mình rất cao, cô không có danh tiếng cũng chẳng có chỗ dựa, đột nhiên xuất hiện ở nơi này xác thực sẽ dẫn tới rất nhiều người không phục. Nghê Bằng là thế, Bạch Ngọc cũng thế, những người ở đây đều như nhau. Trừ phi lấy ra chút tài năng thật sự, nếu không phục, vậy khiến bọn họ không thể không phục!
Bạn cần đăng nhập để bình luận