Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 231: Chương 231

Châu Thiện vung ống tay áo, ánh sáng vàng bắn ra, đánh mấy oan hồn rớt xuống sông.
Châu Thiện nhìn tay của mình, có chút phiền muộn.
Tốt lắm, cô là sinh hồn, không có dụng cụ thì làm sao chứa nước Vong Xuyên mang về?
Quần áo trên người là pháp lực biến ra, không có thực thể, cô không có thực thể nên biến hóa ra đồ vật cũng không có thực thể, càng không thể đựng nước Vong Xuyên này.
Cô đúng là ngốc mà! Lúc đến không nghĩ tới vấn đề này! Đương nhiên, dù nhớ ra cũng vô ích, nếu cô mang theo đồ thật đến thì không thể nào bước trên đường Hoàng Tuyền, hồn phách không có sức nặng, nếu cô mang thứ có sức nặng tiến vào thì không thể qua Quỷ Môn Quan.
Châu Thiện táo bạo xoay quanh mấy vòng, lại nhìn nước sông màu đen, cô nhắm mắt lại, mặt nhăn như vỏ quýt.
Nay chỉ còn một cách.
Châu Thiện từ từ cúi người xuống, cố nén buồn nôn cuộn trào trong cổ họng, nhẹ nhàng vốc một ít nước Vong Xuyên đen nhánh, cố gắng không nhìn thi hài nổi ở phương xa, cô hớp một ngụm nhỏ.
Sau khi ngậm nước Vong Xuyên vào, cô bỗng có dự cảm không may, dường như đã quên chuyện gì rất quan trọng.
Châu Thiện che miệng, không kiềm được nữa lảo đảo chạy trở về.
Điều Châu Thiện không nhớ tới là: Vong Xuyên, đã gọi là Vong Xuyên thì mặc kệ ngươi là sinh hồn hay tử hồn, chỉ cần chạm vào nước Vong Xuyên đều sẽ khiến ngươi dần dần quên mất chuyện cũ. Nước trong canh Mạnh Bà là nấu bằng nước Vong Xuyên, giờ Châu Thiện ngậm nước Vong Xuyên, e rằng quên luôn mục đích của mình.
Châu Thiện lảo đảo trở về, càng đi càng hồ đồ, dần dần quên chính mình đến chỗ này để làm gì, chỉ nhớ phải giữ lại thứ ngậm trong miệng, không thể nuốt vào.
Châu Thiện ngược dòng quỷ, đi lang thang, càng đi càng nghi hoặc.
Trang viên, một lũ khói bụi cuối cùng của hương độ hồn rớt xuống, sảnh lớn yên lặng không tiếng động dần vang lên tiếng thì thầm khe khẽ.
Bạch Ngọc nhìn Phó Kỳ Thâm ngồi nghiêm chỉnh, không kiềm được nhắc nhở: "Đã đến giờ."
Mà Châu Thiện vẫn hai mắt nhắm nghiền, mặt xám như tro tàn, sớm không còn dấu hiệu sinh tồn.
Phó Kỳ Thâm lặng lẽ đốt cây hương độ hồn khác:
“Làm phiền các người ra ngoài một lúc.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đang định mở miệng nói chuyện thì Trần Thiên Tông tự động đẩy xe lăn ra ngoài: “Đi ra ngoài thôi.”
Hai đứa trẻ này thật sự là càng nhìn càng thần bí.
Chờ bọn họ đóng cửa lại, Phó Kỳ Thâm mới vươn ra ngón giữa cắn một cái, một giọt máu nhỏ xuống trán Châu Thiện, một giọt nhỏ lên hương độ hồn, giọt máu trên trán bị cậu thổi vẽ ra ký hiệu quái dị.
Bàn tay kia của Phó Kỳ Thâm đặt trên huyệt Thái Dương:
“Mắt âm dương, mở! Hồn hề trở về!"
Châu Thiện trong miệng còn ngậm ngụm nước Vong Xuyên, xoe tròn mắt trừng âm binh dẫn đường trên đường Hoàng Tuyền, ngón tay múa minh họa.
Âm binh: "Thần Quân, sao ngài còn chưa trở lại?"
Châu Thiện (huơ tay): về đâu?
Âm binh: " Thần Quân là sinh hồn, không thể ở lâu trong âm phủ.”
Châu Thiện: tại sao ta đến âm phủ? Thân thể của ta đâu?
Đây quả thực là ông nói gà bà nói vịt! Âm binh vẻ mặt táo bạo, rất muốn hung hăng mắng Châu Thiện khờ khạo nhìn mình, ra vẻ đáng yêu là giỏi à? Mới qua bao lâu mà ký ức thất thoát đến mức này?
Âm binh trong lòng mơ hồ có một suy đoán, hắn đang định mở miệng nói chuyện, bỗng nhiên ánh mắt lóe tia sáng, kinh khủng nhìn bầu trời: “Hắn đến."
Trên bầu trời, một bàn tay khổng lồ màu đỏ trống rỗng xuất hiện, hạ xuống đường Hoàng Tuyền. Du hồn trên đường Hoàng Tuyền dường như cảm ứng được cái gì, chúng nó thét chói tai, kinh khủng lùi lại né tránh bàn tay khổng lồ màu đỏ.
Âm binh cũng lập tức bảo vệ đầu của mình, tiếp đó, hắn liền trơ mắt nhìn bàn tay khổng lồ không chút nào ngừng lại vụt qua bên cạnh hắn, chộp lấy sinh hồn của Châu Thiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận