Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 237: Chương 237

Châu Thiện nghiêng đầu suy nghĩ một hồi:
“Tôi về nhà dùng đất nặn một người cho cậu, muốn bộ dạng gì đều được, sau đó tôi chiêu một cô hồn dã quỷ bám vào thì bảo đảm xinh đẹp khiến cậu vừa lòng.”
Châu Thiện vừa nói xong cảm thấy không ổn, lỡ như Phó Kỳ Thâm không biết những hoạt động riêng của cô, giờ làm như vậy chẳng phải là dọa sợ người ta? Nhưng ngẫm nghĩ lại, tâm trạng của Châu Thiện bình ổn xuống, ngày hôm qua Phó Kỳ Thâm xuất hiện ở chỗ linh hồn cô xuất khiếu, hiển nhiên biết việc này. Hơn nữa ở trước mặt Phó Kỳ Thâm, cô cảm giác thể xác và tinh thần đều thả lỏng, nghĩ gì nói nấy.
Đúng dịp tiếng chuông vào học lại vang lên, Châu Thiện nói ra câu nói sau cùng:
“Cậu viết yêu cầu về bạn gái lên giấy đi, tôi nặn ra cho.”
Phó Kỳ Thâm:
“Biến!”
Trải qua sự kiện ‘bạn trai bạn gái’, khi Châu Thiện nhìn thấy Phó Kỳ Thâm thì cứ cảm thấy có mấy phần lúng túng, cô cố ý tránh né cậu. Phó Kỳ Thâm cũng chú ý tới thái độ đó của Châu Thiện, không đến quấy rầy cô, điều này khiến Châu Thiện thở phào một hơi.
Trong tiết học chiều, một bạn học nam mấy ngày trước bởi vì phụ thân qua đời mà xin phép nghỉ đã quay về trường, vừa lúc ngồi sau bàn của Châu Thiện. Khi bạn học nam ngồi xuống bàn học, cánh mũi Châu Thiện hít hà.
Trên người bạn học nam có quỷ khí dày đặc, hơn nữa hai mắt vô thần, hai quầng thâm mắt siêu to xấp xỉ với cô, đương nhiên cô là bởi vì mất ngủ cộng thêm không mượn dùng tu luyện tử khí giải quyết thân thể mệt nhọc. Còn bạn học nam này rõ ràng là bởi vì tinh khí tiết ra ngoài.
Nói đơn giản là cậu ta gặp quỷ.
Mấy ngày trước cậu ta đến trường chưa có loại tình huống này, trừ phi là gặp quỷ trong lúc lo đám tang cho cha.
Trong tiết học kế tiếp, Châu Thiện xoay người lôi kéo làm quen với bạn học ngồi bàn sau, định moi tin tức từ cậu ta.
Trong lúc hành động Châu Thiện còn không quên quan sát vẻ mặt của Phó Kỳ Thâm, phát hiện mặt của cậu hơi khó chịu.
Sau khi gài hàng vài câu thì Châu Thiện bỏ cuộc, cô không giỏi dùng lời nói khách sáo, cô quyết định hỏi thẳng:
“Quảng Niệm Tề, có phải cậu gặp chuyện gì không quá bình thường không?”
Quảng Niệm Tề cảnh giác nhìn cô, cắn chặt răng, bị Châu Thiện nhỏ giọng nhưng kiên định hỏi tới tấp đành phải nhếch miệng đáp lời: “Không có."
Châu Thiện đương nhiên không tin, nhưng mặc cho cô dồn ép cỡ nào Quảng Niệm Tề đều không chịu nói.
Ngày thứ ba, Quảng Niệm Tề không xin phép nghỉ nhưng không đến trường.
Chủ nhiệm lớp dạy tiếng Anh đợi tới trưa vẫn không thấy Quảng Niệm Tề vào lớp, gọi điện thoại tới nhà cậu ta thì không ai bắt máy.
Chủ nhiệm lớp rốt cuộc không kiềm được hỏi trong lớp:
“Có ban cán bộ nào muốn tới nhà của bạn Quảng Niệm Tề thăm không?”
Bạn học ngồi bên dưới nhìn nhau, đều không nói chuyện.
Châu Thiện lại bỗng nhiên giơ tay lên:
“Thưa thầy, em muốn đi!”
Chủ nhiệm lớp không đáp lại Châu Thiện, nhìn hướng Phó Kỳ Thâm:
“Vậy bạn Phó có thể đi thay thầy một chuyến không?”
Đúng vậy, Phó Kỳ Thâm một lần nữa thành công làm lớp trưởng! Khoan, tại sao cô dùng từ ‘lần nữa’?
Phó Kỳ Thâm gật đầu:
“Thưa thầy, vậy em và bạn Châu sẽ đi cùng nhau.”
Chủ nhiệm lớp đầu tiên là không đồng ý, nhưng với sự trầm mặc kiên định của Phó Kỳ Thâm thì đành thỏa hiệp:
“Cũng được, vậy hai em hãy đi với nhau, thầy viết địa chỉ cho.”
Thế là, Châu Thiện rốt cuộc thành công lấy được địa chỉ nhà của Quảng Niệm Tề, nhưng nhìn sao cũng giống như cô là vật đi kèm.
Tuy được phép đi nhà Quảng Niệm Tề nhưng Châu Thiện không vui lắm, trưng quả mặt chù ụ, vất vả mệt mỏi rốt cuộc tới đích.
Là mấy căn nhà ngang hơi xập xệ, được công nhân nhà nước xây dựng đầu thập niên tám mươi, nay đã là năm 2006, đống nhà cũ này xem như có lịch sử, có chút lạc lõng trong thủ đô phồn hoa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận