Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 239: Chương 239

Trước cửa từng nhà trong chung cư đều có vết máu khô cạn, vết máu rất cũ, bao gồm một số người đã dọn đi, câu đối xuân đã bong tróc gần hết, trước cửa nhà bọn họ cũng có vết máu.
Châu Thiện ngồi xổm xuống cẩn thận xem xét những dấu vết này, hộ gia đình trước mặt cô ước chừng chưa dọn đi, vết máu trước cửa mới hơn nhà khác. Châu Thiện phát hiện tác dụng ‘mũi chó’ của mình, hít sâu một hơi.
Châu Thiện rất quen thuộc mùi máu này, không phải máu người, là máu chó đen. Máu chó đen thường dùng để trừ tà trong truyền thuyết dân gian.
Bỗng nhiên cửa lớn mở ra, bà chủ nhà thấy học sinh nữ mặc đồng phục ngồi xổm trước cửa bị giật nảy mình, thật lâu mới hoàn hồn lại:
“Cô ngồi xổm trước cửa nhà tôi làm gì?”
Châu Thiện giương mắt nhìn, phát hiện nhà này đang chuyển nhà, hôm nay sẽ dọn đi.
Châu Thiện đứng lên không trả lời, Phó Kỳ Thâm thì lễ phép hỏi:
“Chào dì, chúng con đến tìm bạn học, xin hỏi nhà của Quảng Niệm Tề ở tầng nào?”
Châu Thiện cứng ngắc quay đầu lại, kỳ lạ nhìn Phó Kỳ Thâm, chẳng phải cậu biết nhà của cậu ta ở tầng sáu à? Biết rõ còn hỏi.
Bề ngoài của Phó Kỳ Thâm rất tuấn tú, lại cười hiền hòa, hơn nữa khí chất sạch sẽ nhìn liền biết là học sinh tốt, cho nên bà chủ nhà có thiện cảm với cậu:
“Nhà của Tiểu Tề hả, ở phòng 602, ngay lầu trên.”
Phó Kỳ Thâm cười tươi nói cảm ơn, làm bộ vô tình hỏi:
“Dì ơi, nhà dì cũng dọn nhà ạ? Trong chung cư này dường như không có vài hộ gia đình.”
Bà chủ nhà đầu tiên là cảnh giác, theo sau mới nhỏ giọng nói:
“Đúng rồi, chuyển nhà, đều chuyển đi, mấy tháng nữa tòa nhà này sẽ bị dỡ bỏ.”
Dường như bà chủ nhà không muốn trò chuyện nữa, vẫy tay ra hiệu bọn họ rời đi: “Các người đi lên lầu tìm Tiểu Tề đi, hôm nay trong nhà dì bận rồi.”
Châu Thiện và Phó Kỳ Thâm đành phải tiếp tục lên lầu, bất giác chân mày của cô chau lại, mãi không nói chuyện.
Bọn họ rất nhanh liền đến phòng 602, gõ cửa nhưng không ai đáp lại.
Lúc gõ cửa thì Châu Thiện cố ý chú ý, phát hiện cửa phòng 602 cũng có máu chó đen, hơn nữa dấu vết rất mới mẻ, xem bộ dạng hẳn là sáng hôm nay mới tưới.
Máu chó đen tưới có quy luật, vừa đúng thành hình cung, bao trọn ngưỡng cửa.
Xem bộ dạng giống như muốn ngăn cản thứ ở bên ngoài tiến vào.
Châu Thiện suy nghĩ thoáng qua, trong lòng có một suy đoán mơ hồ.
Nhưng suy đoán này còn chưa rõ ràng, điều bây giờ cô có thể làm là tiếp tục gõ cửa dai dẳng.
Châu Thiện rất kiên nhẫn, không có người đáp lại thì tiếp tục gõ, tiếng đập cửa rầm rầm càng lúc càng lớn, sau cửa mới vang lên một giọng nữ không kiên nhẫn:
“Ai vậy?”
Tiến đến mở cửa là một người phụ nữ trung niên nhuộm tóc vàng, biểu cảm cực kỳ không kiên nhẫn.
Người phụ nữ mở cửa phòng ra bỗng sững sờ, khi thấy là hai học sinh thì cau mày: “Các người là?"
Châu Thiện mở miệng giải thích:
“Chắc dì là mẹ của bạn Quảng Niệm Tề ạ? Chúng cháu là bạn học của cậu ấy. Chuyện là vầy, hôm nay cậu ấy không đi học, giáo viên rất lo lắng."
Châu Thiện lại lấy ra thẻ tên trường của mình, người phụ nữ thấy hình chụp trên thẻ đều khớp mới thả hai người vào.
Hai người vừa vào cửa, người phụ nữ đi phòng bếp bưng bình trà ra:
“Trong nhà mấy ngày này lộn xộn, thông cảm nhé.”
Nhà họ Quảng đúng là hơi lộn xộn, mấy vali to còn để giữa phòng khách, dấu vết tang lễ chưa gỡ bỏ hết, trên tường treo tấm ảnh trắng đen của người đàn ông, đó là cha của Quảng Niệm Tề.
Khi Châu Thiện nhìn thấy mấy chiếc vali kia thì nâng tách trà hỏi:
“Nhà dì cũng cần chuyển nhà sao? Dưới lầu cũng là hôm nay chuyển nhà."
Người phụ nữ cười khẩy nói:
“Chuyển nhà? Chuyển nhà có ích gì.”
Người phụ nữ dời đi đề tài này:
“Hai đứa muốn gặp con của tôi đúng không? Nó ở trong phòng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận