Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 245: Chương 245

Rất nhanh liền tìm được.
Trong bồn hoa hẻo lánh ở dưới lầu, trong một người tuyết, mặt đã xanh, da đã trắng, toàn thân cứng ngắc lạnh lẽo.
Bởi vì đám nhóc mang cô bé ra ngoài chơi đều nói muốn cô bé làm một người tuyết giống y như thật.
Vì thế đám nhóc ngây thơ đến đáng sợ ngoác mồm cười, vốc từng nắm tuyết đổ lên người, trên đầu cô bé. Cô bé ngây ngốc đứng, mặc cho tuyết trắng phủ kín mặt mình.
Cô bé không dám nhúc nhích, vì nếu động đậy thì đám trẻ này sẽ không dẫn cô bé đi chơi nữa.
Tất cả đứa bé trong nhà ngang đều có mặt.
Nhìn người câm ôm con tuyệt vọng gào khóc, đám người lớn đều hỏi ra chân tướng từ miệng con của mình.
Bọn họ hai mặt nhìn nhau, rất nhanh liền không hẹn mà cùng làm ra một quyết định: giấu nhẹm chuyện này.
Dù sao người câm không nói được, không biết viết chữ, con của họ không thể có vết nhơ phạm tội, chuyện này nên bị chôn trong đêm tuyết, tuyệt đối không thể để bóng ma phủ lên cuộc đời tương lai của con họ.
Người câm tuyệt vọng không ngốc, ngược lại có một số chỗ rất thông minh, thí dụ như cô ta dễ dàng phân biệt được cảm xúc trên mặt đối phương. Nhưng không sao cả, con gái của cô ta đã chết, trụ cột khiến cô ta sống đã mất rồi.
Người lớn trong nhà ngang tụ tập lại với nhau thương lượng, cuối cùng mọi người đồng ý quyên góp tiền tổ chức lễ tang phong cảnh cho cô bé, từ nay không được đề cập chuyện này nửa chữ, coi như cô bé là ở bên ngoài ham chơi tiếp đó bị chết cóng.
Nhưng ngay đêm đó, người câm ôm xác con gái nhảy từ trên sân thượng xuống.
Tối đó tuyết rất lớn, rất trắng, trên đất tuyết sạch sẽ dưới nhà ngang nở ra đóa hoa đỏ thê lương sặc sỡ.
Giọng của Trần Tuệ hạ rất thấp, nét mặt giấu trong bóng tối, người ngoài không thấy rõ biểu cảm của bà:
“Hai người nói xem có phải đây là báo ứng?"
Ngữ khí của Trần Tuệ khiến người nghe bỗng cảm thấy hơi rùng rợn.
Châu Thiện tùy ý bắt chéo chân:
“Từ góc độ nào đó thì đây cũng xem là quả báo."
Gieo nhân nào gặt quả nấy, nếu không có những chuyện phát sinh ngày xưa thì đã không có lệ quỷ oán khí sâu nặng hôm nay, tự nhiên sẽ không có nhà ngang bị quỷ hồn quấy nhiễu.
Trần Tuệ sâu kín ngẩng đầu lên, nửa khuôn mặt trên bị ánh chiều tà chiếu đỏ rực, nửa dưới khuôn mặt vẫn bị bóng tối bao trùm:
“Người trong tòa nhà này đúng là đều đáng chết có phải hay không?"
Châu Thiện hơi cau mày, biểu cảm vẫn thản nhiên nói:
“Cháu không phải phán quan, hỏi cháu vô dụng.”
Trên mặt Trần Tuệ nặn ra nụ cười vặn vẹo, trạng thái của bà trông hơi điên cuồng:
“Vậy nên hỏi ai? Hỏi quan tòa à?”
Châu Thiện thờ ơ nói:
“Quan tòa chỉ cần lo chuyện trên đời, không quản được quả báo của âm phủ.”
Trần Tuệ nghe vậy cười khúc khích, khóe mắt bất giác ửng đỏ:
“Quả báo? Xem ra cháu cũng cho rằng những người này đáng chết nhỉ.”
Châu Thiện nhíu mày, không mở miệng giải thích.
Cảnh tượng hiện tại hơi kỳ dị, ba người ngồi trên ghế, Trần Tuệ trông hơi thần kinh, cười tủm tỉm nhìn Châu Thiện cùng Phó Kỳ Thâm.
Phó Kỳ Thâm như người gỗ lặng lẽ ngồi sau lưng bọn họ đột nhiên mở miệng: “Xem TV đi."
Phó Kỳ Thâm lấy remote từ bao giờ, chĩa hướng TV nhà họ Quảng, nhấn nút. TV lóe bông tuyết rồi hiện ra bóng người, là tin tức buổi tối, vừa mở TV thì kênh địa phương tự động phát tin thời sự.
Bên cạnh biên tập viên là một dãy tiêu đề nét chữ to:
“Gia đình năm người vừa dọn vào khu Phủ Hồ chết cháy trong biển lửa, không một người may mắn thoát khỏi."
Khi Châu Thiện xem tin tức này thì mí mắt khẽ động một cái, tư thế ngồi lười cũng bất giác thẳng lưng lên.
Theo tin tức thì trong gia đình năm người có cậu bé bốn, năm tuổi, hai vợ chồng ba mươi mấy tuổi, hai người khác nữa là mẹ vợ và mẹ chồng từ dưới quê lên chăm cháu ngoại và cháu nội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận