Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 256: Chương 256

Khi Trần Tuệ nhìn Châu Thiện thì vẫn là bộ dạng ngơ ngác, không nói chuyện, bưng thau nước đi buồng vệ sinh.
Châu Thiện thở dài, mở ra tuệ nhãn, lửa mệnh ở đỉnh đầu và hai vai của Quảng Niệm Tề vẫn leo lét sắp tắt, cô bấm quyết, chỉ vào ba chỗ lửa mệnh, tuy lửa mệnh yếu ớt nhưng còn cháy.
Nếu ba ngọn đèn mệnh này tắt thì một hơi thở cuối cùng trong thân xác cũng tan biến, đến lúc đó dù là Đại La Kim Tiên đến cũng không thể cứu về Quảng Niệm Tề.
Cho nên mấy ngày nay, Châu Thiện thường đến bệnh viện, mục đích là bảo vệ đèn mệnh của Quảng Niệm Tề. Dù không tìm được hồn phách nhưng thân thể của cậu ta không chết, tuy là trạng thái người thực vật thì chung quy còn hy vọng.
Lần này Châu Thiện cũng thi pháp kéo dài lửa mệnh của Quảng Niệm Tề, thi pháp xong, vẻ mặt của Châu Thiện hơi uể oải:
“Đúng là nợ cậu.”
Châu Thiện đặt giỏ trái cây lên bàn, nói với Trần Tuệ đứng trước cửa buồng vệ sinh:
“Dì, qua vài hôm nữa cháu sẽ lại đến thăm cậu ta.”
Trần Tuệ giống như hoàn toàn không nghe thấy, ôm thau chứa đầy nước đi ra: “Tiểu Tề, mẹ lau mình cho con.”
Trần Tuệ ngâm nga khúc hát ru, không ngại ánh mắt người khác, cởi áo của Quảng Niệm Tề ngay trước mặt Châu Thiện.
Châu Thiện vội giơ tay che mắt:
“Dì chờ đã, cháu đi ra ngoài trước."
Châu Thiện như chim sợ cành cong vọt ra phòng bệnh.
Lúc ra ngoài, Châu Thiện không tự giác xoa cánh tay, nơi này lạnh quá. Hôm trước thủ đô nghênh đón đợt tuyết thứ nhất của mùa đông, nhưng sao cảm giác bệnh viện này lạnh còn hơn bên ngoài? Chẳng phải có máy điều hòa à? Lẽ nào bị hư?
Lúc Châu Thiện mới vào bệnh viện còn cảm giác bên trong rất ấm áp, bây giờ lạnh lẽo như trời tuyết bên ngoài. Châu Thiện lắc đầu, túm chặt áo bông trên người bước nhanh đi ra ngoài.
Lúc gần đi, ánh mắt của Châu Thiện liếc hướng góc hành lang, dường như nhìn thấy cái gì, đồng tử co rút sâu vào trong. Không biết từ khi nào trong góc xuất hiện một cô bé, người đầy băng sương, khoảnh khắc cô bé xuất hiện thì nhiệt độ không khí trong bệnh viện hạ thấp nhiều.
Châu Thiện chậm rãi đến gần, ngồi xuống cái ghế đặt trong góc:
“Kỳ Kỳ?"
Kỳ Kỳ nhìn thấy Châu Thiện thì cực kỳ kinh hoàng, co chân định bỏ chạy, nhưng bị cô cười tà ác huơ tay nhốt trong góc.
Kỳ Kỳ cảnh giác nhìn cô, dường như hơi sợ Châu Thiện, tay cầm chặt con quay gỗ, trên mặt càng là chẳng có một chút màu máu.
Châu Thiện cúi người ngửi thân thể Kỳ Kỳ:
“Bé mang hồn sống của Quảng Niệm Tề trở về?”
Kỳ Kỳ xoe tròn mắt to trừng Châu Thiện, gằn từng chữ sửa lại:
“Là – Tiểu – Tinh.”
Châu Thiện bĩu môi: “Được rồi, nghe lời bé, Tiểu Tinh, chị còn tưởng bé sẽ giết cậu ta.”
Nửa câu sau Châu Thiện vô ý thức nói ra, âm thanh đè ép rất thấp, nhưng vẫn bị Kỳ Kỳ nghe được.
Kỳ Kỳ tức giận, màu đen chiếm cứ tròng mắt, đen kịt cực kỳ dọa người: “Kỳ Kỳ là bé ngoan, chưa bao giờ giết người!"
Châu Thiện cố ý trừng cô bé:
“Nhưng bé suýt hại chết cậu ta, bé rút đi hồn sống, nếu không có chị bảo vệ thân thể của cậu ta thì thân xác đã sớm mục rữa.”
Kỳ Kỳ nghe vậy cũng có chút lo lắng, ánh mắt bất giác trở lại như cũ. Dương khí trên người Châu Thiện quá nặng, áp chế Kỳ Kỳ chặt chẽ, biểu cảm lặng lẽ rụt vào góc, cúi đầu nói:
“Kỳ Kỳ không biết.”
Khi mắt của Kỳ Kỳ không đỏ, không đen thì đặc biệt sạch sẽ xinh đẹp, trong suốt như nước suối, hoàn toàn không giống như quỷ mị: “Tiểu Tinh nói không chơi với em, nhưng em thích chơi với cậu ấy.”
Kỳ Kỳ cúi đầu chọt con quay gỗ:
“Cái này bị hư, Dương Dương nói chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời làm người tuyết thì về sau sẽ dẫn em chơi cùng, còn tặng con quay mới cho em. Con quay mới của Dương Dương vừa to vừa đẹp.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận