Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 261: Chương 261

Lâm Khê ôm chặt túi xách trong ngực, nét mặt cực kỳ không bình thường, xoay người chạy nhanh đến bên kia đường.
Châu Thiện hơi khó chịu, nhặt lên bùa bình an, người đi đường đều tránh xa cô, những ánh mắt vi diệu đó ước chừng thật sự xem cô là đồ khùng.
Châu Thiện thầm bực tức:
“Chỉ muốn cứu cô một mạng, vậy mà cô cư xử như thế, thôi kệ.”
Lời hay khó khuyên quỷ đáng chết, từ bi không độ kẻ tự muốn chết. Nếu cô ta muốn chết thì Châu Thiện không xía vào.
Châu Thiện bỗng nhớ lại mới gần đây có gặp cô ta, mấy hôm trước mùi Kumanthong trên người cô ta còn nhạt nay dần nặng hơn, nhưng cả hai lần cô đều không thấy rõ mặt mũi của Lâm Khê. Châu Thiện nhớ lại tướng mạo của Lâm Khê vừa mới thấy, trong mũi tiều tụy đen thui, ấn đường có vệt trắng bay vào tai phải, tóc khô đứng thẳng, trán đen đầu nặng tính cứng, chỗ nào cũng hiện ra tướng chết, tuyệt đối không sống lâu hơn nửa tháng.
Châu Thiện thổi bay tro dính trên bùa bình an, lòng cũng dần dần tỉnh táo lại.
Thủ đô hiện giờ có chục triệu nhân khẩu, mỗi ngày có người chết, bị thương, càng miễn bàn nguyên Trung Quốc, không phải mỗi người đều đáng giá cô cứu, cô cũng không thể cứu hết tất cả, trong vô hình đều sớm được định sẵn.
Lâm Khê luôn quan sát kỹ, phát hiện đối phương không đuổi theo mới thở phào. Nét mặt của cô ta tái nhợt, khủng hoảng, mồ hôi chảy ròng ròng.
Khi Châu Thiện nói mấy câu kỳ lạ với cô ta, phản ứng đầu tiên của Lâm Khê là tuyệt đối không thể khiến người khác phát hiện bí mật của mình.
Tà vật, quỷ gì đó đều là giả, cô ta chỉ tin tưởng Kumanthong, bởi vì Kumanthong cho cô ta nhan sắc.
Lâm Khê bụm mặt cười ngớ ngẩn, đúng lúc này di động trong túi của cô ta reo chuông, là Tào Trí Viễn gọi.
Lâm Khê vội dừng lại, hấp tấp nghe máy, Tào Trí Viễn hẹn gặp cô ta ở nhà hàng kiểu Nhật.
Lâm Khê hơi thấp thỏm bất an lấy gương trang điểm ra, tháo khẩu trang xuống, soi gương. Trong gương phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, nhưng hơi trắng, Lâm Khê nhanh chóng dùng bông trang điểm dặm ít phấn lên, vội ngoắc gọi taxi chạy tới nhà hàng mà Tào Trí Viễn hẹn cô ta.
Lâm Khê đi theo bồi bàn đến phòng đặt riêng, Tào Trí Viễn đã ngồi trên tatami chờ sẵn.
Vẻ mặt Lâm Khê vui sướng vội chạy tới cầm tay của Tào Trí Viễn:
“Trí Viễn, mấy hôm nay em hơi khó chịu trong người nên xin nghỉ bệnh, anh sao rồi? Công tác có thuận lợi không?”
Tào Trí Viễn cúi đầu không nói chuyện.
Lâm Khê không ngừng lải nhải chia sẻ một vài chuyện lý thú của mình trong mấy ngày này:
“Dạo này em phát hiện một hiệu đồ trang điểm mới, dùng tốt lắm, anh nhìn xem da mặt của em có phải càng mịn không?”
Biểu cảm của Tào Trí Viễn rõ ràng hơi lạ, nhưng Lâm Khê không phát hiện ra, vẫn hào hứng nói chuyện.
Chỉ cần có Tào Trí Viễn ở bên cạnh thì Lâm Khê giống như thiếu nữ vô âu lo, buồn phiền gì chớp mắt tan biến hết.
Lâm Khê đã trúng độc, Tào Trí Viễn là thuốc giải duy nhất của cô ta.
Lâm Khê cầm miếng sushi định đút cho hắn:
“Sao anh không nói gì cả?”
Tào Trí Viễn lạnh nhạt đẩy tay Lâm Khê ra:
“Lâm Khê, chúng ta chia tay đi.”
Bộp!
Miếng sushi cá ngừ ca-li trên tay Lâm Khê rớt xuống tatami, cô ta ngẩn ngơ, vành mắt đỏ hoe, ngồi sững sờ năm sáu phút mới nghẹn ngào mở miệng: “Tại sao? Em không đẹp sao?”
Tào Trí Viễn lặng im một lúc:
“Không, em rất đẹp.”
Lâm Khê cất cao giọng:
“Vậy tại sao? Tại sao anh muốn chia tay thì em phải đồng ý chứ? Em không đồng ý!”
Lâm Khê hét ra câu kia muốn bể giọng, trạng thái tinh thần nháy mắt trở nên điên cuồng.
Tào Trí Viễn bị cô ta làm giật mình:
“Không vì sao cả.”
“Em không chia tay! Em không chia tay! Em không chia tay!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận