Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 272: Chương 272

Dường như Châu Thiện hơi xúc động nói:
“Con thấy khi xem tướng cho bà.”
Bà già run giọng nói:
“Thì ra cô bé là thầy tướng số, thảo nào.”
Châu Thiện không đáp lại bà già, nói tiếp:
“Mùa đông ở Bắc Kinh lạnh lắm, rất nhiều kẻ lang thang bị đông chết. Con dâu mặc kệ sự sống chết của bà, con trai cũng bỏ mặc, bà không hận sao?"
Hồ Tú Nga rưng rưng nước mắt ngước đầu lên, dùng bàn tay nhăn nheo lau nước mắt cho mình:
“Đại sư, có tô mì này của cô thì tôi đã ấm áp. Tất cả là số phận, lỗi tại tôi không dạy nó tốt, nên nó mới đối xử với mẹ già của mình như vậy.”
“Không, bà dạy dỗ hắn tốt lắm.”
Trong con hẻm ở góc đường đột nhiên truyền đến mấy tiếng la hét ầm ĩ, vành mắt của Châu Thiện chợt ửng đỏ, cô lấy tiền xu loại một đồng từ chén bể ở trước mặt bà già:
“Con và bà làm một cuộc giao dịch đi.”
Bà già uống cạn hớp nước lèo cuối cùng, trên khuôn mặt nhăn nheo nở nụ cười, thân hình bỗng tỏa ánh sáng vàng:
“Cảm ơn cô bé, có tô mì của cô thì tôi không đói không lạnh, không cần làm quỷ chết đói, cũng nên lên đường.”
Bà già kéo túi nhựa trên người, run rẩy đứng lên, đi vài bước, thân hình càng lúc càng mơ hồ, dần dần trở nên trong suốt.
Giọng nói của bà già càng lúc càng nhẹ:
“Cảm ơn, cô bé.”
Tiếng la trong ngõ hẻm rõ ràng truyền vào tai của Châu Thiện:
“Có người chết, người chết cóng!”
Chủ tiệm cơm ở gần đó cũng kêu gọi:
“Cô bé, mì lạnh rồi, sao cô bé ngồi ở đó làm gì?"
Lúc Châu Thiện mời bà già ăn mì thì bát còn tỏa mùi thơm và ấm, bây giờ tô mì lạnh lẽo, không có mùi.
Châu Thiện vuốt ve tiền xu loại một đồng trong tay, tiền xu rất nhanh liền biến thành một tờ giấy tròn. Mùa đông này quá lạnh.
Châu Thiện đã thu thù lao, cô phải làm việc giúp người.
Châu Thiện giương mắt liếc qua nhà cao tầng san sát ở bên cạnh.
Trong tòa nhà lớn cao nhất, phồn hoa nhất ấy là nơi làm việc của con trai bà già, bà không dám ăn, không dám mặc, nuôi nấng hắn đến được chỗ này. Mẹ già của hắn không đành lòng bỏ con, dù ăn xin cũng đi tới đây.
Mỗi ngày sáng sớm và buổi tối, con trai đều mang cặp táp đi ngang qua ngõ nhỏ mà bà già ở, nhưng chưa từng dừng lại một giây nhìn.
Là cái gì che mắt của hắn, khiến hắn không nhận ra mẹ của mình?
Là Bắc Kinh phồn hoa? Hay con gái ngoan ngoãn? Hoặc là người vợ xinh đẹp?
Châu Thiện nhặt mấy hòn đá nhỏ, dùng cục đá bày ra hình chữ T ở góc đường, cắm một cây kim bạc lên hòn đá nhỏ nằm ở điểm giao thác.
Kim bạc cắm nghiêng, vừa lúc đối diện cửa sổ văn phòng của con trai bà già.
Trận này gọi là ngọa bàn thốc tiêm sát, phải cho đứa con quên ơn cha mẹ, vô tình vô nghĩa kia chết – không – yên!
Khuê Sinh Dũng cảm thấy chính mình hôm nay quả thực là xui xẻo hết mức, xui như bị sao quả tạ chiếu. Đầu tiên là sai một cô em nhân viên văn phòng đi nấu cà phê, lúc nhận thì lỡ tay làm đổ cà phê, vừa dơ đồ cũng làm ướt máy vi tính, bo mạch chủ cũng bị cháy.
Khó khăn lắm mới thổi khô quần áo đi họp, trên người còn nồng mùi cà phê, dự án thiết kế làm cả đêm bị loại, lại bị cấp trên mắng thúi đầu. Không chỉ thế, một hợp đồng lớn trong bộ phận bị bên đối địch cướp đi, nếu hợp đồng được ký thì Khuê Sinh Dũng làm trưởng phòng cũng được trích phần trăm, hiện tại tất cả đều ngâm nước nóng.
Khuê Sinh Dũng rất buồn bực, khó khăn lắm mới chờ đến tan ca, hắn xách cặp táp đi ra ngoài, nhưng trời vẫn không tha cho, mây đen kéo tới, còn có tuyết rơi.
Thật sự xui xẻo, Khuê Sinh Dũng chửi thầm trong bụng, bước thấp bước cao giơ cặp táp che đầu chạy về nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận