Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 277: Chương 277

Lý Tuệ Yến không nói nên lời, cô ta biết cha mẹ luôn chướng mắt Khuê Sinh Dũng.
Cha mẹ vốn muốn Lý Tuệ Yến gả cho người giàu để nâng đỡ em trai, nhưng cuối cùng cô ta chọn gã nghèo hèn không quyền không thế.
Lý Tuệ Yến hơi nổi nóng: “Bởi vì anh vô dụng! Cha mẹ đã sớm khuyên tôi ly hôn!”
Khuê Sinh Dũng cười sầu thảm:
“Vậy thì ly hôn.”
Lý Tuệ Yến giận tím mặt:
“Bây giờ anh thấy nhà mẹ của tôi xảy ra chuyện nên muốn thoát khỏi tôi phải không? Ly hôn? Được, chuyển nhượng tất cả nhà xe cho tôi, anh tay trắng ra khỏi nhà thì tôi sẽ ly hôn ngay, sao hả?”
Khuê Sinh Dũng hờ hững nhìn Lý Tuệ Yến, xoay người đi ra ngoài.
Lý Tuệ Yến cho rằng hắn rụt vòi, đắc ý nói:
“Đồ hèn nhát, sao không ly hôn đi?”
Bước chân của Khuê Sinh Dũng khựng lại:
“Được, đưa cô nhà và xe, Niệm Niệm đi theo cô. Nhưng không được động vào số tiền đó, tôi để dành cho Niệm Niệm. Chúng ta đi cục dân chúng làm thủ tục ly hôn.”
Nụ cười đắc ý biến mất bên khóe môi của Lý Tuệ Yến.
Cuối cùng vẫn ly hôn, chia tài sản, Lý Tuệ Yến nhận phần lớn, nhà để lại cho vợ con, Khuê Sinh Dũng nhận hai phần ba tiền để dành, Lý Tuệ Yến lấy một phần ba.
Khoảnh khắc cầm bằng chứng ly hôn, Khuê Sinh Dũng không muốn nhìn người bên gối vừa lạ vừa quen kia nữa, hắn mua một tấm vé xe lửa xuống nam.
Khi Khuê Sinh Dũng xách vali phong trần mệt mỏi về quê, đẩy mở cánh cửa kêu cót két thì không kiềm được quỳ xuống sân:
“Mẹ, con đã về.”
Trong nhà im ắng chẳng có một chút động tĩnh, hắn quỳ thật lâu, nghi hoặc ngẩng đầu.
Chợt nhìn thấy mẹ mắt ngấn lệ dựa vào khung cửa cười với hắn:
“Trở về thì tốt rồi, trở về thì tốt rồi."
Tóc hoa râm của Hồ Tú Nga hơi mơ hồ trong mùa đông, vành mắt đỏ hoe nói:
“Đại Dũng, mẹ làm bát vằn thắn con thích ăn nhất, hồi nhỏ con mỗi ngày đòi ăn cái này, còn muốn nhân thịt.”
Mắt Khuê Sinh Dũng cay cay:
“Đúng rồi, nhưng nhà nghèo, một năm chỉ có Tết mới được ăn một lần.”
Thân thể của Hồ Tú Nga dường như khỏe còn hơn lần trước bà đến thủ đô, chân bó gót sen bận rộn chạy đi nhào vỏ vằn thắn cho Khuê Sinh Dũng.
Chốc lát sau, Hồ Tú Nga bưng một bát vằn thắn đầy ắp nóng hổi, Khuê Sinh Dũng gắp một cái bỏ vào trong miệng, bất giác giọt lệ đã rơi, nhỏ vào bát.
Hồ Tú Nga nhe miệng không răng cười nhìn Khuê Sinh Dũng nhai ngồm ngoàm:
“Trong nồi vẫn còn, mẹ múc thêm một bát cho con.”
Ăn một lúc thì có điện thoại gọi tới.
“Là ông Khuê đúng không? Đây là tiểu đội thứ năm hẻm Trường Xuân thuộc cục công an thủ đô, tháng trước chúng ta phát hiện một cái xác nữ, sau khi khám kiểm phát hiện xác nữ có đặc điểm thân thể của mẹ ông, xin ông Khuê rút ra thời gian đến cục công an chi nhánh hẻm Trường Xuân thuộc cục công an thủ đô để nhận xác.”
Di động của Khuê Sinh Dũng rớt vào bát vằn thắn.
Hắn kinh ngạc quay đầu, lại phát hiện trong nhà không còn bóng dáng của mẹ.
Bài trí trong phòng bất giác thay đổi, ban đầu sạch sẽ gọn gàng trở nên đầy bụi và mạng nhện, sân bên ngoài cửa sổ cũng mọc cỏ um tùm. Nguyên căn phòng chỉ còn bát vằn thắn nóng hổi là không thay đổi, vẫn tỏa mùi thơm nức mũi.
Con người nếu có chấp niệm, cho dù đến âm phủ cũng phải trở về gặp mặt con trai lần cuối.
Tứ âm kính luôn bị giấu trong túi quần của Lý Bân Bân, nó vênh váo nói với Khuê Niệm Niệm đó là đồ của Khuê Sinh Dũng. Niệm Niệm vốn đã không thích nó, nghe nói đây là thứ của cha đã đi đâu mất thì khóc quấy đòi lấy lại gương.
Khuê Niệm Niệm khóc hơn nửa ngày, Lý Tuệ Yến thấy nhức đầu, cuối cùng đành phải lừa gạt cháu trai đưa tứ âm kính cho cô bé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận