Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 279: Chương 279

Trong nhóm thường có thầy phong thủy qua tay nhiệm vụ mà mình không nhận được, thầy phong thủy khác có thể tiếp nhận, thù lao cực kỳ dày, tiện lợi hơn chúng ta bôn ba ở bên ngoài.”
Mắt Châu Thiện sáng lên, lặng lẽ dời tay khỏi nút rời nhóm:
“Có thể nhận việc?"
Thẩm Quan Tâm gật đầu, đúng dịp này trong nhóm phát ra tiếng chuông báo, anh ta hưng phấn, không thèm nhìn tin nhắn đã nói:
“Có việc, cô nhóc hãy nhận thử đi.”
[Nhiệm vụ: Số 17 khu dân cư Hạnh Phúc thành phố Lộc Tuyền tỉnh Hoài Đông, bắt quỷ.
Hình: jpg/jpg/jpg
Trần thuật: ác quỷ, lệ khí nặng, còn chưa tạo thành nhân viên thương vong, sát khí đã ảnh hưởng sinh hoạt bình thường của cư dân xung quanh.
Bổ sung: các vị cao nhân, tôi muốn về Cảng Thành một chuyến, mới làm mở đầu thôi, có ai nhận làm tiếp không?
Thù lao: đã bàn xong giá một triệu, đưa đủ luôn.]
Người tuyên bố nhiệm vụ là nhị đệ tử của Trần Thiên Tông, cũng là sư đệ đồng môn của Thẩm Quan Tâm.
Châu Thiện nhanh tay, khí thế như lũ nhắn hai chữ: Tôi nhận!
Trong nhóm yên lặng một lúc rồi bỗng sôi trào.
Đạo sĩ Trương: Người mới? Đi nhận hàng của thằng nhóc Triệu Huy, bị ngốc à!
Hòa thượng Vương: thì người mới mà, luôn phải nộp thuế chỉ số thông minh thôi.
Đạo bà Mạc: Người mới bị hố rất bình thường, hội trưởng Trần, là ông mời ‘Châu Thượng Thần’ vào à?
Người trong hiệp hội khi vào nhóm đều có nickname, bình thường họ sẽ tùy ý thêm hai chữ gì đó ở sau tên.
Thí dụ như Châu Thiện, giây trước cô huênh hoang đổi nickname của mình là Châu Thượng Thần.
Trần Thiên Tông không trả lời đạo bà Mạc kia, Châu Thiện hoang mang nhìn:
“Cái gì gọi là thuế chỉ số thông minh?”
Gương mặt Thẩm Quan Tâm hơi vặn vẹo:
“Sư đệ của tôi báo giá một triệu đã nói lên hắn ít nhất bàn giá hai triệu với khách hàng, ít nhất ăn một nửa giá trung gian, bởi vậy bình thường không ai nhận nhiệm vụ của hắn, dù nhận cũng sẽ cò kè mặc cả trước.”
Tuy bị Triệu Huy đào hố khiến Châu Thiện không vui lắm, nhưng làm người không thể thất hứa, nhận đơn thì phải làm, còn về người làm ăn lòng dạ hiểm độc nào đó, chờ cô làm xong việc sẽ xử sau.
Châu Thiện mua vé xe thẳng đến tỉnh Hoài Đông, đành phải hủy vé xe về tỉnh Giang. Lần này Phó Kỳ Thâm vẫn như cũ mặt lạnh lùng muốn đi cùng, ban đầu Châu Thiện từ chối.
Phó Kỳ Thâm chỉ liếc cô một cái:
“Tôi xách vali cho cậu.”
Nhìn mặt của Phó Kỳ Thâm, Châu Thiện mới rồi còn nghiêm nghị từ chối lại không kiềm được dụ hoặc mặc nhận Phó Kỳ Thâm đi theo. Đương nhiên, có thể dụ hoặc được cô tuyệt đối không phải là tiện lợi có người xách vali giùm, mà là mỹ sắc.
Người nào không biết Sơn Từ trên núi Vô Tà từ thuở trời đất mở mang không thông thất khiếu, trong mắt và trong lòng chỉ có hai chữ ‘mỹ sắc’. Lúc trước cô quấn quýt lấy Thanh Nguyên đòi đánh nhau một nửa là vì danh xưng Chiến Thần của hắn, nửa còn lại là vì vẻ ngoài mặt trắng nhỏ, mỗi cách tám trăm năm cô sẽ lấy danh nghĩa thách đấu hẹn Thanh Nguyên luôn ru rú trong nhà đi núi Vô Tà đánh nhau, cô vừa không phải mất công đi vừa được nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng cấm dục, cô đúng là siêu anh minh thần võ!
Nhưng cô và Thanh Nguyên nhanh chóng có xích mích, vì một gốc hoa đào nhỏ Tinh Hoa. Lúc ấy cô ở núi Vô Tà lâu năm nhưng chưa từng thấy cây hoa đào bích mọc trên vách đá, Thanh Nguyên đánh thắng cô thuận thế xin nó.
Cô còn tưởng Thanh Nguyên nói đùa nên dửng dưng vẫy tay, tỏ vẻ vật trên núi Vô Tà cứ việc lấy.
Sơn Từ nào biết núi Vô Tà thậm chí không mọc nổi một cọng cỏ hoang vậy mà vách đá dưới núi thật sự mọc ra hoa đào bích rực rỡ như lửa.
Không biết qua bao lâu, Sơn Từ đến cung Tử Tiêu chơi, kinh hồng thoáng nhìn một dung nhan tuyệt thế rực rỡ chói mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận