Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 280: Chương 280

Thiên cung có vô số người, Chức Nữ, Thường Nga, cô nhìn phát chán, bộ dáng tươi mới mọng nước kia thì Sơn Từ chưa gặp bao giờ.
Châu Thiện nghe người khác nói đó là hoa đào bích được trồng trong cung Tử Tiêu thành tiên.
Châu Thiện lại tìm người nghe ngóng, biết được hoa đào nhỏ kia là lấy từ núi Vô Tà của cô. Lúc ấy Châu Thiện vô cùng bi thương, đấm ngực dậm chân, cô tìm mỹ sắc hàng mười nghìn năm, đâu biết vẻ ngoài hợp mắt mình nhất lại ẩn sâu sau vườn nhà mình. Cô có mắt không thấy núi Thái, trong lúc không hay biết gì thua hoa đào nhỏ cho tên mặt trắng nhỏ Thanh Nguyên!
Tuyệt giao! Nhất định phải tuyệt giao!
Đây xem như chuyện ăn năn lớn nhất trong cuộc đời thần tiên dài dòng mà nhàm chán của Sơn Từ.
Chuyện này tạo thành hậu quả là Sơn Từ bắt đầu thích vẽ hình nữ thần của mình trên mọi vật, mỗi cục đá trên núi Vô Tà đều có khắc, lỡ ngày nào đó đá núi biến thành mỹ nhân tuyệt thế, có hình vẽ thì cô tiện chứng minh đó là của cô, sau đó ngang nhiên mang về nhà!
Nhưng Châu Thiện chờ mòn mỏi, núi Vô Tà vẫn chỉ có đá, dù chúng nó thành tinh thì chỉ là hình dạng quái dị, không có thạch đầu tinh nào đẹp cả.
Đá thành tinh không thông thất khiếu và ngũ giác. Lại qua mười nghìn năm, một trăm nghìn năm, trên núi Vô Tà vẫn chỉ có hai sinh linh là cô và cây đào bích.
Trên vách đá của núi Vô Tà mấy chục nghìn năm qua chỉ có mọc một cây xanh là đào bích, chỉ sinh ra một quái thai như Sơn Từ.
Tinh Hoa có ý nghĩa phi phàm đối với Châu Thiện, dù hai người không quen biết gì ở thiên cung, nhưng cùng là sinh linh trên núi Vô Tà, với cô thì Tinh Hoa giống như là tỷ muội, ghét nhất người khác khi dễ Tinh Hoa, dù đối phương là Tây Vương Mẫu, là chư thiên thần phật.
Vì trút giận cho Tinh Hoa, Châu Thiện phá hủy vườn Bàn Đào của Tây Vương Mẫu, dù về sau vì vậy mà bị biếm vào trần gian nhưng cô chưa từng hối hận.
Châu Thiện sinh ra ở núi Vô Tà, lớn lên tại đây, trời sinh đất núi, nghe được, thấy được chỉ có đất vàng đá lởm chởm, không thấy sự sống, núi Vô Tà to lớn chỉ có một mình cô. Tinh Hoa là sinh linh thứ hai trên núi Vô Tà, cũng chỉ có hai sinh linh. Cho dù bị biếm không bao giờ được vào Thiên Đình nữa thì có sao?
Dù sao Sơn Từ Thần Quân lòng dạ sắt đá, chẳng bao giờ nói lý.
Lạc đề, nói tóm lại, có Phó Kỳ Thâm thuận mắt hầu hạ, Châu Thiện ở trên xe lửa một ngày một đêm vẫn khá là thoải mái.
Tỉnh Hoài Đông tuy có tên gọi là Hoài Đông, thực tế nó nằm ở Tây Bắc. Thành phố Lộc Tuyền là thành phố tỉnh lỵ, khí hậu khô ráo đặc biệt của Tây Bắc tạo thành nơi này đất rộng người thưa, mới ra trạm xe, Châu Thiện nhìn bầu trời xanh biếc đã không kiềm được xoa hai tay.
Nơi này siêu siêu siêu lạnh!
Thành phố Lộc Tuyền khắp nơi mênh mông bát ngát, đường cái thẳng hướng đường chân trời, nhà cao tầng ở ven đường vươn cao, bốn phương thông suốt, quy hoạch rất tốt, toàn bộ thành phố Lộc Tuyền giống như một bàn cờ to lớn phủ lên thảo nguyên bao la.
Thành phố Lộc Tuyền có nhiều tài nguyên khoáng sản, nhiều vùng đất bị đào hố gồ ghề, mặt đất có vô số hố to, lúc thời tiết nhiều mưa thì mọc đầy cỏ nuôi súc vật, đi từ thảo nguyên đến lỡ sơ sẩy là rớt xuống hố to ngay, khi đó kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, cho nên du khách nếu không có hướng đạo dẫn đường không dám mạo hiểm đi lung tung.
Đương nhiên, bên trong thành phố Lộc Tuyền vẫn phồn hoa, đến nỗi không giống như thành phố hạng ba.
Bởi vì khoáng sản tài nguyên phong phú, nơi này trên cơ bản mỗi nhà giàu có, ở nhà cao tầng ngược lại là người nghèo từ xứ ngoài đến, đa số người địa phương đều ở trong biệt thự nhỏ riêng biệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận