Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 293: Chương 293

Vì kiêng dè Diêu Tố Thu nên Châu Thiện và Phó Kỳ Thâm không dùng thân pháp, mà rón rén như ăn trộm trèo qua bờ tường nhà ông chú để ra ngoài.
Châu Thiện cầm la bàn, không quay đầu lại lao thẳng đến phía đông thị trấn. Dưới ánh trăng như sương quả nhiên nhìn thấy ven đường có một hàng rào màu trắng quây lại, hàng rào xây rất cao, xuyên thấu qua khe hở có thể nhìn thấy bia mộ khí phái ở bên trong. Ước chừng có hai mươi mấy ngôi mộ đặt ở đó, xung quanh còn có mảng lớn đất trống, ước chừng là chừa cho con cháu đời sau.
Tấn Trung không chuộng kiểu chôn, khi hạ huyệt không cố ý chọn nơi nào phong thủy tốt, thường tùy tiện tìm một mảnh đất đào hố rồi chôn, đồi nhỏ ngoài trấn, đất cỏ hoang, thậm chí là vườn rau đều có thể nhìn thấy các nấm mồ lớn nhỏ.
Phần mộ tổ tiên mà nhà họ Lưu xây lại hẳn là chú trọng kiểu cách nhất trấn Bạch Mã, không biết có phải vì sau khi Lưu Đại Mã cưới con gái của nhà họ Khâu cũng bắt đầu tin phong thủy hay gì, phong thủy của mộ tổ tiên nhà họ Lưu không tệ lắm.
Đầu tiên, mộ tổ tiên nhà họ Lưu lưng dựa đồi, gò núi không cao không thấp, không phải đất vàng, có cây tùng xanh hướng về mộ, nếu không có cây tùng đó thì núi này là núi Bạch Hổ, Bạch Hổ có ngẩng đầu đứt eo giết, xây mộ dưới địa thế Bạch Hổ là đại hung. Diệu ở chỗ cây tùng dạt dào sức sống kia, biến Bạch Hổ thành Thanh Long, hơi rồng của Thanh Long hội tụ xuống dưới, bên dưới gò núi đọng lại một ao nước sạch sẽ không lớn không nhỏ thường bị người trên trấn cho trâu dê uống.
Nước trong ao đó là nước ngầm, ao nước này tên là Minh Đường, cho nên phong thủy của mộ tổ tiên nhà họ Lưu hiện tại có tên là Thanh Long Minh Đường Chiếu Kính, cát tướng, cho con cháu được phước.
Châu Thiện xoa tay: “Chúng ta đi chặt cây tùng xanh kia không?”
Diêu Tố Thu hơi chần chừ: “Nhất định phải chặt hả? Nhưng đó là cây tùng già trăm năm rồi, tiếc lắm.”
Trong mắt của Phó Kỳ Thâm cũng thoáng hiện không đồng ý. Linh khí của ngọn núi này đã khô cạn, trừ cỏ dại ra chỉ còn một cây to như vậy, chém rất đáng tiếc.
Châu Thiện xem vẻ mặt gần như giống nhau của hai người này thì không nhịn được bật cười:
“Lừa hai người đấy, tôi giỡn chút thôi, đừng nghiêm túc như vậy chứ.”
Phó Kỳ Thâm và Diêu Tố Thu nhìn Châu Thiện bằng ánh mắt yêu thương trẻ thiểu năng, trò đùa này không buồn cười chút nào.
Nhưng Châu Thiện thật sự nói đùa.
Cô dù gì là Sơn Thần, nhìn ngọn núi tử khí nặng nề thì cũng bị cộng hưởng, sao có thể chặt cây chứ? Núi lớn sắp chết, chỉ còn một gốc cây lớn, là cây tùng xanh này biến núi Bạch Hổ chết thành núi Thanh Long, tuy long khí còn mỏng nhưng cho thêm thời gian, chỉ cần cây tùng hấp thu đủ tinh hoa nhật nguyệt thì gò núi kia vẫn sẽ sống lại.
Nhìn biểu cảm trên mặt hai người tỏ rõ không tin, Châu Thiện đành phải dùng hành động thực tế chứng minh bản thân.
Châu Thiện đi bộ lên núi trước, đến chỗ cây tùng, tay vuốt nhẹ thân cây thô ráp. Hai người đi theo sau mới phát hiện cây tùng mọc trên một tảng đá lớn, họ đều hiểu phong thủy, mơ hồ nhận ra cái gì: “Nó sắp chết."
Châu Thiện gật đầu: “Dù sao cũng là cây già trăm năm, trong tim cây sắp bị ăn mục, hơn nữa nơi này không thích hợp cây sinh trưởng."
Diêu Tố Thu do dự hỏi:
“Vậy chúng ta chặt nó?”
Châu Thiện lại lắc đầu: “Đều nói là đùa giỡn."
Năm ngón tay của Châu Thiện chậm rãi vuốt ve thân cây, Diêu Tố Thu nương ánh trăng cảm giác dường như năm ngón tay của cô theo tiết tấu kỳ lạ nào đó, có đốm sáng mông lung bay ra từ người Châu Thiện chui vào thân cây. Lá cây tùng dường như xanh hơn, không còn là loại xanh ngắt sắp chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận