Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 300: Chương 300

Bà già và người đàn ông kia liếc nhau, bà già cười ‘hiền’:
“Tốt, Niếp Niếp, chúng ta về nhà."
Hai người cùng kiềm kẹp Châu Thiện đi hướng chiếc xe van đậu ven đường.
“Đợi đã!” Phó Kỳ Thâm ngăn cản bọn họ: “Nếu bác gái bị bệnh này thì tôi là con rể tương lai không đi thăm có phải là không lễ phép không?”
Châu Thiện:
Bà già: Đám nhóc này đều đọc sách đến ngu người sao?
Người đàn ông không khách khí với Phó Kỳ Thâm, cười gằn kẹp cổ của cậu:
“Được chứ, thằng nhóc này hãy đi xin lỗi chị của tao nào.”
Trong ánh nhìn xem kịch của người qua đường, đoàn người rầm rộ đi hướng xe van.
Vừa lên xe, thái độ của nhóm người kia liền thay đổi, mặt bà già tối sầm:
“Chuốc thuốc mê trước, buổi tối trực tiếp nhét vào trong quan tài, đến giờ liền đóng nắp chôn. Con trai thì tùy tiện tìm chủ mua lao động bán đi, lấy được tiền mua rượu cho các anh em uống.”
Người đàn ông cười nói:
“Bà nội Năm đúng là người có quyết đoán.”
Bà nội Năm không đáp lại lời của người đàn ông, híp đôi mắt sắc bén như rắn độc nhìn kỹ Châu Thiện:
“Tao không cần biết mày giả điên hay ngu, nhưng hôm nay mày đã lên xe của tao thì đừng mơ leo xuống.”
Bà nội Năm nháy mắt với người bên cạnh, hai người khác nhanh chóng hiểu ý, cầm khăn tay trắng bịt miệng mũi của Châu Thiện và Phó Kỳ Thâm.
Một phút, không ngã; hai phút, còn ngồi đây; năm phút, vẫn tỉnh như sáo!
Bà nội Năm bất mãn lườm hai kẻ kia, tự mình móc một cái bình đặt trên xe ra, lấy hai chiếc khăn trắng mới tinh ngâm một lúc rồi ghét bỏ ném cho hai tên tay sai:
“Đổi cái mới.”
Đổi mới cũng vô ích, mười phút qua đi, Châu Thiện vẫn chớp cặp mắt trong veo ướt nước nhìn bà ta.
Không lẽ thuốc kia hết hạn?
Bà nội Năm nửa tin nửa ngờ mở nắp ra hít sâu một hơi, vị sặc làm bà ta suýt xỉu, thuốc vẫn còn hiệu quả lắm.
Người trên xe van đều xoe tròn mắt, khăn tay trắng che miệng mũi của Châu Thiện và Phó Kỳ Thâm rớt xuống.
Châu Thiện cười tươi nói:
“Ngại quá, tôi và cậu ấy sinh ra kháng thể với tất cả loại thuốc.”
Mặt bà nội Năm xanh mét:
“Trói lại!”
Châu Thiện ngoan ngoãn chìa cổ tay ra:
“Trói chặt chút, nếu không rất dễ cởi.”
Bà nội Năm cảm thấy chính mình bị hai tên ngốc dắt mũi, tức giận dứt khoát quay đầu đi nhắm mắt dưỡng thần, không nói chuyện nữa.
Tay sai hiểu ý của bà ta, chẳng những trói bằng dây thừng, còn nhét vải vào miệng Châu Thiện và Phó Kỳ Thâm, bịt mắt họ lại.
Bọn họ cảm thấy hai học sinh này ước chừng thật là hai tên ngốc, ở trong tình huống này, Châu Thiện chỉ đụng nhẹ bả vai của Phó Kỳ Thâm, cậu hiểu ý của cô ngay, dịch sang bên cạnh, sau đó cô gối lên vai cậu thiếp ngủ.
Hai người này nhàn nhã như đi chơi picnic!
Không khí trong xe van hơi nặng nề, bọn họ đều là người bình thường, chưa từng gặp loại quái đản này, trong phút chốc cả chiếc xe yên lặng.
Xe van chạy khoảng hai tiếng, đường nhựa bằng phẳng đổi thành đường lát đá, xe van bắt đầu xóc nảy.
Đích đến hẳn là vô cùng hẻo lánh, Phó Kỳ Thâm bình tĩnh dưỡng thần, đếm nhẩm xe lái hướng nào, tổng cộng quẹo mấy vòng, tất cả khắc trong óc của cậu. Giữa đường, những người này lại xuống xe đẩy hai lần mới xóc nảy đến nơi.
Là một thôn âm u, lúc này đám người kia mới chịu tháo băng bịt mắt hai người ra.
Châu Thiện híp mắt quét một vòng thôn, người ở phía sau xô đẩy cô:
“Đi nhanh lên, sắp tới giờ lành rồi.”
Nơi bọn họ đi là từ đường trong thôn, đã trang trí linh đường đàng hoàng.
Trong linh đường treo đầy cờ trắng, có ba tầng cờ đen, mỗi lá cờ đều viết câu đối phúng điếu, mỗi khi đi vào giữa cờ đen sẽ đặt một bàn thờ. Bàn thờ thứ nhất đặt di ảnh trắng đen to, bên dưới di ảnh có tên của người chết ‘Vương Thanh Sinh’.
Bạn cần đăng nhập để bình luận