Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 301: Chương 301

Bên cạnh di ảnh là khung ảnh lồng kính trắng, đối ứng là một tấm danh thiếp trắng xóa, dường như đang đợi viết tên của bên nữ.
Bàn thờ thứ hai đặt tứ sinh, bàn thờ thứ ba đặt đôi nến hỉ rồng phụng, nhưng có màu trắng. Phía sau rèm trắng đặt sau nến hỉ dường như là linh cữu.
Vốn nên có chữ ‘điện’ bị đổi thành song hỉ màu trắng, gió nhẹ thổi qua cực kỳ âm u.
Vương Thanh Sinh trên tấm di ảnh trắng đen có vẻ mặt hơi kỳ dị, đang cười với Châu Thiện.
Đối diện linh đường bố trí kỳ dị như vậy, bà nội Năm không hề sợ hãi, bà ta đốt ba nén nhang cho linh vị của Vương Thanh Sinh:
“Đây là con bé tự cậu chọn, chúng tôi lập tức đưa con bé xuống lòng đất cùng cậu, đến lúc đó xin đừng quay về dương gian trêu chọc người sống."
Bà nội Năm nhìn Châu Thiện và Phó Kỳ Thâm bị trói gô, biểu cảm rốt cuộc hơi dao động, nhưng dao động đó chỉ thoáng qua rất nhanh.
“Người đâu, thay áo cưới cho con bé này trước, sau khi bái đường thành thân thì nhét vào trong quan tài để nó làm bạn lâu dài với Thanh Sinh.”
Đám thôn dân vây quanh ngoài từ đường, dường như kiêng kỵ thứ gì bên trong nên không dám tiến vào. Khi bọn họ trông thấy hai học sinh bị trói thì trong mắt ánh lên tia hưng phấn khó tả và giải thoát, không có chút xíu áy náy đồng tình. Giống như minh hôn là chuyện cực kỳ bình thường.
Minh hôn là tập tục của Trung Quốc thời xưa, thông thường kết hợp thanh niên nam nữ chưa cưới đã chết, rất hiếm có trường hợp lấy người sống đi kết hợp với người chết.
Đồn rằng bỏ tóc của người chết vào bao đỏ rồi ném ra giữa đường, chỉ có người được người chết thích mới nhìn thấy bao đỏ kia, lỡ nhặt lên thì sẽ bị nhóm người xông tới kéo đi làm âm thân.
Vùng Mân Nam trước kia cũng có phong tục này, nhưng dù thế nào cũng không nên lấy người sống chôn sống.
Thôn kỳ lạ này thật đúng là gan to bằng trời.
Bà nội Năm hẳn là thần bà trong thôn, có địa vị cao, bà ta thay áo pháp sư màu đen, tay cầm kiếm gỗ đào, trên mặt âm u nhìn không ra chút nét vui mừng:
“Con bé kia, muốn trách thì trách mày xui xẻo, bị Thanh Sinh nhìn trúng.”
Tuy nói vậy nhưng nếu lúc ấy Châu Thiện không nhặt bao đỏ lên thì bà nội Năm sẽ chờ tiếp, mãi đến khi có thiếu nữ nhặt bao đỏ lên. Bởi vậy Châu Thiện mới tương kế tựu kế, đi theo bọn họ đến thôn kỳ lạ này, cô muốn xem là khu vực không ai quản nào dám dùng người sống đi làm âm thân, loạn trật tự âm dương!
Nghĩ đến đây, Châu Thiện cũng không muốn diễn trò, cô đứng lên, cựa quậy người, dây thừng trói chặt bỗng trượt xuống từ người cô.
Châu Thiện phun cục vải nhét trong miệng ra, mỉm cười nói: "Loại chuyện này có phải là nên hỏi ý của tôi trước không?”
Phó Kỳ Thâm bị trói cùng Châu Thiện cũng cởi dây thừng ra, đứng cạnh cô, sắc mặt khó coi, chỉ đứng đó mà khí thế đã đè bẹp người trong thôn.
Bà nội Năm sửng sốt, tức giận quát:
“Mấy người trói người kiểu gì vậy?”
Châu Thiện cởi roi mềm quấn bên hông xuống, nâng trong tay:
“Lấy con gái đi làm âm thân, con trai thì bán cho lao động bất hợp pháp, chậc, chư vị tính toán hay đấy, núi dựa của mấy người là Như Lai hay Ngọc Đế mà lá gan to vậy?”
Bà nội Năm phất tay:
“Bắt bọn chúng lại trước đã!”
Mấy người đàn ông vạm vỡ bước ra từ đám đông, hình thành một vòng vây nhốt hai người lại.
Châu Thiện hoàn toàn thu nụ cười:
“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt."
Phó Kỳ Thâm giơ tay đè cô lại:
“Để tôi, đừng làm bẩn tay cậu.”
Phó Kỳ Thâm nhịn lâu rồi, bẻ khớp ngón tay kêu răng rắc, quay đầu mặt không cảm xúc nhìn về phía đám đàn ông. Đám người kia nhìn nhau rồi cùng nhào lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận