Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 324: Chương 324

Vẫn luôn bình yên cho đến khi lên kế hoạch xây dựng cầu Đại vịnh sông. Nó ngủ sâu trong cát bùn ở đáy nước, máy móc mang theo một cây cột rầm rầm cắm xuống đáy nước, trùng hợp đâm xuống mai của nó, đóng đinh nó ở dưới đất. Ba ba già bị thương nặng, nó mất nửa tháng mới thoát khỏi cây cột kia, để lại vết thương không thể lành trên mai, bởi vì lần bị thương nặng này khiến nó mất tu vi trăm năm.
Tu vi cứ thụt lùi mãi, ba ba già vốn mơ hồ cảm thụ được thiên kiếp, hiện tại tất cả đều hóa thành hư ảo, nó tuyệt vọng. Không có cúng lễ, chẳng có vật tế, cắt đứt nhang khói, thiếu tín ngưỡng, muốn tích lũy công đức tu luyện phi thăng không khác gì lên trời.
Cộng thêm nhìn vùng nước cuối cùng bị phá hủy hoàn toàn, ba ba già rốt cuộc tức giận.
Nó trấn dưới nước không cho cầu Đại vịnh sông thành công ghép vào, nó không muốn cây cầu đó phá hủy chút bình yên cuối cùng của nó.
Nếu lúc ấy người xây cầu ý thức được sai lầm hơn nữa bù đắp thì ba ba già sẽ rời đi, nó hiểu rõ xây cầu lót đường là việc thiện, nó cũng không muốn ngăn trở.
Nhưng nhóm người Viên Kính từ chối đề nghị của Châu Thiện, mời thầy phong thủy gà mờ đến xem, bọn họ dùng mèo đen lập tứ sát trấn hồn trận trên cây cầu, định dùng sát khí của mèo đen trấn nó ở đáy sông.
Hành vi này trở thành cọng rơm cuối cùng đè lên lưng lạc đà.
Trăm nghìn năm qua ba ba già vẫn luôn cẩn trọng che chở dân chúng một phương, sau này nguồn nước bị ô nhiễm không còn cá tôm, hết đồ để ăn nhưng nó chưa từng trách ai. Lúc bị cây cột đóng đinh dưới đáy, mỗi ngày nó đều bị thương, khi đó nó rất tức giận, nhưng cũng không có giận chó đánh mèo.
Tuy nhiên con mèo đen rồi tứ sát trấn hồn trận độc ác, sát khí ngút trời biến thụy thú trở thành yêu nghiệt!
Sát khí ảnh hưởng khiến ba ba già lạc đường, mắt nó đỏ như máu sắp thành ma. Nó làm nhiều như vậy, trước đến giờ không ai biết đến, nhưng gần mấy chục năm nay, các việc phàm nhân làm đều tổn thương lớn đến nó.
Vì thế ba ba già lập một cấm chế trên cầu, ai muốn qua cầu sẽ bị thương hoặc chết. Nó muốn cho phàm nhân ngu xuẩn biết, thế giới này tồn tại thần, bạn có thể không tin nhưng không thể vũ nhục khi dễ.
Châu Thiện bơi vài vòng quanh ba ba già, thầm hiểu nó đã đến đại hạn.
Ba ba già vốn đã chạm đến bình cảnh, có thể phi thăng, nhưng mà chỉ còn thiếu một bước lại thành lạch trời vĩnh viễn không thể bước qua. Châu Thiện dùng tuệ nhãn xem cả đời của ba ba già, trong lòng càng thêm khó chịu.
Ba ba già tự nhiên có thể cảm giác được Châu Thiện không tầm thường, nó lại mở mắt ra, lúc này sắc đỏ trong mắt đã giảm bớt.
Mấy chục năm qua nó chưa được ăn một bữa cơm no, hôm nay có hơn một trăm vật tế, tuy rằng còn chưa thể ăn no nhưng không đến mức khiến nó chết đói lên đường, ba ba già tự nhiên có thể đoán ra là nhờ công của cô gái trước mắt.
Ánh mắt của ba ba già vô cùng hiền hòa lẳng lặng nhìn cô.
Rồi nó chậm rãi mở miệng, từ từ phun ra một hạt châu ngũ sắc khỏi miệng.
Đó là nội đan ngũ sắc mà động vật dưới nước tu hành ra, trong đan ngũ sắc của ba ba già còn một màu chưa rõ ràng, nếu màu cuối cùng hiện rõ sẽ là lúc nó phi thăng.
Nó chậm rãi mở miệng phun đan ngũ sắc vào lòng bàn tay của Châu Thiện.
Châu Thiện nhìn viên đan ngũ sắc này thì hơi sửng sốt, nhưng mà bởi vì hiện tại đã mở tuệ nhãn, ba ba trong trạng thái không chút giữ lại với cô, nên những gì nó suy nghĩ đều hiện rõ trong đầu cô.
Thật sự là vì cái ơn cho bữa cơm.
Nó đã đói lâu lắm rồi, hạt châu ngũ sắc là báu vật quý giá nhất trên người nó, chỉ vì khoảng một trăm quả trứng gà mà nó đưa nội đan tu hành nghìn năm của mình cho Châu Thiện, cô cảm thấy ba ba già này thật ngốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận