Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 328: Chương 328

Nhìn cậu đi xa, Châu Thiện mới thu lại vẻ mặt cười cợt, ánh mắt xa xăm, lại ngã xuống người:
“Nhưng cậu đúng là không phải mẫu người tôi thích.”
Mẫu người mà cô thích đều như tiên trên trời, xa xôi khiến người không thể chạm tới. Thật ra cũng không phải thích, là nhìn thuận mắt. Đương nhiên, cô nhìn Phó Kỳ Thâm nhìn cũng thuận mắt, nhưng thuận mắt hơi nhiều.
Con thỏ không ăn cỏ gần hang, Châu Thiện cũng hiểu tâm tư của Phó Kỳ Thâm, nhưng ở chung lâu, cô nhìn cậu giống như nhìn đá núi trên núi Vô Tà nhà mình, là người nhà với nhau, không xuống tay được.
Thích, thích, mấy chục nghìn năm qua Châu Thiện chưa từng nghiêm túc thích ai.
Tim của cô vốn làm bằng đá, không thể bắt Phó Kỳ Thâm chờ mấy chục nghìn năm, đợi cô nghĩ thông.
Tuy rằng đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng lần đầu trực tiếp đối diện cơn giận mơ hồ mà lạnh nhạt từ Phó Kỳ Thâm vẫn làm trong lòng Châu Thiện vẫn hơi khó chịu.
Mấy ngày kế tiếp, Châu Thiện trở lại cuộc sống một người đi học, một người về nhà, một người ăn cơm.
Đôi khi thấy Phó Kỳ Thâm đút tay vào túi quần chậm rãi đi ở phía trước, Châu Thiện không biết nên gọi lại cậu như thế nào, đành phải thả chậm tốc độ, muốn chờ cho Phó Kỳ Thâm đi khuất mắt.
Nhưng Phó Kỳ Thâm đi đường càng lúc càng chậm, chậm dần, cô chậm, cậu càng chậm hơn.
Phó Kỳ Thâm không nói chuyện với cô, hờ hững như thể thế giới này nợ cậu tám trăm nghìn, một triệu vậy, người lạ chớ gần. Dì nấu cơm không biết tâm tư của hai đứa nhóc, tưởng hai người cãi nhau nên không chịu ăn chung, trong lòng bà thầm lèm bèm nhưng vẫn cẩn trọng nấu hai phần cơm, tặng cho nhà này một phần, chừa cho nhà kia một phần.
Nửa tháng sau, sông Tân An thủ đô xuất hiện một chuyện lạ.
Trên sông Tân An còn có du thuyền, hôm nay có một người mang theo con mình cưỡi thuyền, ông bố ngốc vô tư ở trên sàn tàu chơi trò tung hứng với con, ném một lúc thì lỡ tay không đón được, đứa trẻ hai tuổi bị rớt xuống nước sông cuồn cuộn.
Mấy người lớn lập tức nhảy xuống nước vớt nhưng không thấy người, đang lúc tuyệt vọng thì đứa trẻ xuất hiện.
Nó ngồi trên mai rùa hưng phấn vỗ tay, chở nó dường như là một con rùa đen lớn.
Phụ huynh tìm lại được đứa con suýt đánh mất thì rất vui, khi họ lấy lại tinh thần muốn nhìn rõ là cái gì cứu con của mình thì rùa đen lại biến mất.
Ngay tối hôm đó, thủ đô đã lâu không có mưa bỗng đổ mưa, sấm chớp đì đùng, tia chớp nhiều đến mức sắp chiếu sáng mặt đất.
Có cư dân mạng nói lúc ấy hắn ở cạnh sông Tân An, loáng thoáng thấy có cái gì lăn lộn trong tầng mây, hình dạng rất giống con rùa đen.
Mưa sấm qua đi, kết quả nước lớn mùa hè, sông Tân An hỗn tạp thật lâu nay nước trong như mặt gương, sạch sẽ say lòng người.
Lần thứ mười ba.
Giấc mơ giống nhau.
Lương Vi lại tỉnh lại trong tiếng thét chói tai, ngủ bên cạnh là bạn trai mà cô ấy định năm nay kết hôn, Dương Lạc Hoài, hắn cũng bị đánh thức, lập tức ôm lấy Lương Vi, dịu dàng mà tinh tế vỗ lưng cô ấy.
"Vi Vi, lại nằm mơ à?"
Giọng của Lương Vi hơi khàn:
“Ừ, lại là giấc mơ đó.”
Mười ba giấc mơ giống hệt nhau, cô ấy bị chết chìm trong phòng tắm, tóc đen da trắng, trong miệng mũi chảy ra từng lũ máu tươi, tựa như đóa hoa dập dờn trong nước.
Sau đó một đôi móng vuốt màu đen bỗng vươn ra từ bồn tắm, chậm rãi kéo xác của cô ấy xuống nước, biến mất.
Giấc mơ kỳ lạ này chẳng những quái dị còn rợn người.
Vẻ mặt Dương Lạc Hoài lo lắng hỏi:
“Hay là mời đại sư đến xem được không?”
Lương Vi cười gượng: “Hữu dụng sao?"
Người ngoài gặp vấn đề khó khăn có thể đi mời thần lạy tiên, vô dụng hay hữu dụng đều không sao. Lương Vi thì khác, chuyện người khác làm được nhưng chưa chắc cô ấy có thể làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận