Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 337: Chương 337

Sau khi học đại học ở nước ngoài, Lương Vi rốt cuộc trở lại thủ đô, nhưng cô ấy không nghe theo ý của cha mẹ vào pháp viện thực tập, mà là bất chấp chui vào giới giải trí, dù vấp ngã đầu rơi máu chảy thì cô ấy không về nhà lần nào.
Liên hệ giữa Lương Vi và vợ chồng Lương Thành chỉ có ngày lễ ngày Tết gọi một, hai cuộc điện thoại lạnh lùng.
Có thể nói quan hệ giữa Lương Vi và Trần Thiên Tông thân thiết còn hơn giữa cha mẹ và con gái.
Đương nhiên, vợ chồng họ Lương sẽ không nói như thế với Châu Thiện, bọn họ nhặt vài việc trong sự thật, lắp ráp lại thành câu chuyện khác.
Bọn họ kể rằng Lương Vi đã từng không hiểu chuyện yêu đương với tên côn đồ ham đánh nhau, vì vậy mà không tiếc cãi lời cha mẹ bỏ trốn với tên côn đồ. Nhưng bộ mặt thật của tên du côn đó rất nhanh bị lộ, hắn đánh Lương Vi mình đầy vết thương rồi cô ấy trốn về nhà, nhận lỗi với cha mẹ, sau đó ngoan ngoãn học tiếp.
Tên du côn không cam lòng, còn mưu toan quay về tìm Lương Vi, sau đó uống say bị một chiếc xe hàng lớn đụng bay.
Châu Thiện nghe xong rơi vào trầm tư.
Cô châm chước rồi mới nói:
“Vậy có lẽ là Lư Phi Vũ kia không cam lòng quấn lấy Lương Vi không chịu thả.”
Dù Lư Phi Vũ thật sự bởi vì say rượu uổng mạng trong tai nạn xe cộ, nhưng ở trong lòng của hắn thì cái chết của mình liên quan đến Lương Vi chạy trốn. Bởi vậy lòng hắn có oán khí không chịu đi đầu thai, lưu luyến trần gian cũng hợp lý. Nhưng Lương Vi không có mặt ở đây, không thể nghiệm chứng.
Thảo nào lúc trước Châu Thiện dùng tuệ nhãn điều tra thì rõ ràng nhìn thấy Lương Vi bị ít nhất ba con quỷ bám, nhưng lúc ấy tiểu quỷ hấp dẫn tất cả sự chú ý của cô, con quỷ thứ ba hơi thở nhạt đến mức khó nhận thấy được, cô còn tưởng đâu Lương Vi đi đâu đó bị dính vào.
Châu Thiện đã tính ngày sinh tháng đẻ của Lương Vi, mệnh cách rất tốt, suôn sẻ, năm mười bảy tuổi có khúc chiết không lớn không nhỏ, ngoài ra chỉ còn lại tướng mạo hoa đào nát đè đuôi.
Châu Thiện từng Hoài nghi hoa đào nát bên cạnh Lương Vi là Dương Lạc Hoài, nhưng nay xem ra chưa chắc đóa hoa đào kia là người sống.
Châu Thiện lại hỏi:
“Trừ Lư Phi Vũ kia ra cô ấy còn từng đắc tội với ai không?”
Hai vợ chồng lắc đầu: “Sẽ không, Vi Vi luôn nghe lời.”
Châu Thiện lại nhìn hướng Dương Lạc Hoài trở về.
Dương Lạc Hoài cười gượng nói: "Không có, tính khí của Vi Vi rất tốt.”
Châu Thiện nhắc đến một việc khác:
“Giấc mộng kia là cô ấy về nước mới mơ thấy?”
Dương Lạc Hoài gật đầu, nói:
“Đúng rồi, lúc đầu cô ấy mỗi ngày nói ngủ không được, tôi mua ít yến đỏ, mỗi đêm trước khi đi ngủ nấu một chén cháo tổ yến cô ấy mới ngủ được, nhưng không ngủ yên, luôn mơ thấy ác mộng."
Khi Dương Lạc Hoài nói chuyện liên tiếp nhìn hướng vợ chồng Lương Thành, biểu cảm lo lắng đúng mức.
Nhưng người ta không thèm để hắn vào mắt, không nhìn cái nào, tranh công cũng chỉ uổng phí.
Châu Thiện dào dạt hứng thú nhìn Dương Lạc Hoài, khi không ai chú ý thì ánh mắt hắn nhìn vợ chồng Lương Thành rõ ràng là không thích, nhưng bị hắn giấu rất kỹ.
Mặc dù tất cả manh mối đều chỉ hướng Lư Phi Vũ, nhưng Châu Thiện không dám vội vã ra kết luận, cô múc một thau nước, nắm ít gạo nếp từ từ rắc vào nước.
Rõ ràng Châu Thiện chỉ rắc một nắm nhỏ, nhưng gạo nếp rơi xuống trong nước tăng lên rất nhiều.
Gạo nếp không lặn xuống đáy mà nổi trên mặt nước, từ từ hình thành một chữ: Lư.
Châu Thiện hỏi gạo, cô hồn dã quỷ ở đây nói cho cô biết đúng là Lư Phi Vũ làm.
Sẽ không sai.
Lư Phi Vũ giấu kỹ thật, hôm qua Châu Thiện không phát hiện hơi thở của hắn, nếu không phải cha mẹ của Lương Vi tới thì có lẽ cô không biết bên cạnh Lương Vi còn có Lư Phi Vũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận