Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 339: Chương 339

Đường trong xóm nghèo không quá rộng, xe chạy được một nửa thì kẹt cứng, bọn họ đành phải xuống xe.
Vừa xuống xe, mẹ Lương không kiềm được nhíu mày, khắp nơi đều là bùn đen, chân đạp xuống làm bẩn giày cao gót của bà.
Nơi này giống quê của Châu Thiện là huyện La Hoa, cô nghi ngờ hỏi:
“Cô Lương ở nơi như vậy?"
Mẹ Lương cảm khái nói:
“Bao nhiêu năm trôi qua, chỗ này không thay đổi chút nào.”
Lúc trước Lư Phi Vũ và Lương Vi bỏ trốn, lấy tiền tiêu vặt mình để dành ngồi xe buýt đi phiêu bạt, cuối cùng chọn ở lại Dư Lâm. Cha Lương, mẹ Lương vừa tức giận vừa lo lắng tìm hơn một tháng mới tìm ra hai người ở chốn heo hút này.
Lúc ấy Lư Phi Vũ ra ngoài làm công việc rửa chén, còn con gái mà bọn họ hết lòng bồi dưỡng thì khờ khạo dạy hai đứa trẻ đá banh trên con đường dưới nhà ngang, cô ấy cười rất vui vẻ, rất chói mắt.
Khoảnh khắc đó, bọn họ hận Lư Phi Vũ lừa gạt con gái của mình đến tột đỉnh.Viptruyenfull.com - ebook truyện dịch giá rẻ
Lần thứ hai đặt chân đến mảnh đất này, ký ức bị bỏ quên trỗi dậy.
Khi mẹ Lương thấy cột mốc đường Dư Lâm trong camera khúc đường cao tốc thì cảm thấy không ổn rồi. Tuy mấy năm nay Lương Vi không thân thiết với bọn họ nhưng coi như nghe lời, không gây sự, qua nhiều năm rồi, sao cô ấy bỗng dưng muốn đi Dư Lâm?
Cảnh vật ven đường khá quen thuộc, vợ chồng Lương Thành theo ký ức ít ỏi trong đầu tìm được căn nhà ngang cũ nát kia.
Lúc ấy trời đã sáng, vợ chồng Lương Thành nhìn nhau, nói để họ lên lầu, nhóm người Châu Thiện chờ ở bên dưới, nếu xảy ra chuyện gì sẽ gọi điện thoại thông báo sau.
Dù sao là việc nhà, hơn nữa Lương Vi chưa chắc ở trên đó, Châu Thiện và nhóm người tài xế tự nhiên không có ý kiến gì, nhìn hai vợ chồng cùng nhau đi vào nhà ngang cũ nát u ám.
Điện thoại của Dương Lạc Hoài reo mấy lần nhưng hắn không bắt máy, chuông điện thoại vừa reo, hắn quét mắt màn hình liền vội bấm tắt.
Làm Châu Thiện không kiềm được nhắc nhở: “Nếu như là điện thoại riêng tư thì anh Dương có thể đi xa chút nghe điện thoại.”
Không cần làm bộ dáng muốn nghe nhưng không dám bắt máy.
Dương Lạc Hoài cười gượng, hắn muốn nghe máy thật, thế là xoay người đi xa hơn trăm mét, lại vòng qua con đường đi vào góc hẻo lánh mới nghe máy.
Không khéo là Châu Thiện có thính giác hơn người, âm thanh người bình thường không nghe thấy nhưng cô nghe rõ mồn một. Châu Thiện vốn không đặt sự chú ý vào Dương Lạc Hoài, nhưng lời nói của hắn kích thích cô muốn thăm dò.
“Chẳng phải đã nói với em là hai ngày này đừng gọi điện thoại cho anh nữa sao?”
"Chuyện này không đơn giản như vậy, cha mẹ của cô ta cũng xen vào. Anh biết làm sao đây? Em hãy nói xem anh nên làm sao? Bây giờ toàn là cảnh sát."
“Một con nhóc làm hỏng chuyện, nó báo cảnh sát, em cũng biết hôm ấy anh không ở nhà. May mắn anh đã sớm giấu mấy thứ kia, nếu không thì em nghĩ anh có thể phủi sạch được à?”
“Ai mà biết, gần đây càng lúc càng xui xẻo, ngủ cũng không ngon.”
“Đừng sốt ruột, cứ từ từ, của em thì rồi sẽ thuộc về em, chẳng phải em đã lấy được nhân vật kia sao?”
“Rút đầu tư?!”
Dương Lạc Hoài tự cho rằng không ai có ai nghe được nên tuôn ra tất cả lời nghẹn trong lòng, Châu Thiện nghe lén không kiềm được nhíu mày, lượng thông tin trong lời nói hơi lớn.
Lúc đầu Châu Thiện hoài nghi Dương Lạc Hoài, nhưng rất nhanh xóa bỏ, hiện tại sự thực chứng minh suy luận lúc đầu của cô là chính xác.
Đóa hoa đào nát trên tướng mạo của Lương Vi, hai con tiểu quỷ nuôi trong phòng của cô ấy, mấy ngày nay cô ấy luôn gặp ác mộng, và cả bùa bình an.
Châu Thiện ngửi được thứ không nên có từ bùa bình an mà Dương Lạc Hoài đeo.
Xem ra Dương Lạc Hoài đã sớm lén lút với Lương Vi nhỏ, hắn giấu kín thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận