Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 342: Chương 342

Lúc ấy đang tra nghiêm, khắp nơi đều đang lấy gương mẫu, lỡ bị phát hiện thì du côn chết chắc.
Cha của du côn tim đen mà gan to, nhanh chóng nghĩ ra cách giải quyết.
Phạm tội giết người phải lấy mạng đổi mạng, nhưng nếu như là tai nạn xe cộ sẽ phán nhẹ hơn nhiều.
Bọn họ thừa dịp buổi tối mang xác chết của Lư Phi Vũ ra ngõ nhỏ, cha của du côn lái chiếc xe tải lớn, không chút do dự nghiền qua xác chết đã không thành hình người, máu thịt đầy đất che đi tất cả tội ác.
Cha của du côn bị phán ba năm, cộng thêm tiền phạt, nhưng ông ta chỉ ngồi tù nửa năm đã được nhà họ Lương bảo lãnh ra.
Lư Phi Vũ thì chỉ có một nấm mồ vô chủ, vì là vị thành niên nên trên mộ còn không có tên, hắn mất tất cả dấu vết mình còn tồn tại trên đời.
Chấp niệm của Lư Phi Vũ nằm ở Lương Vi, nhưng không đại biểu hắn không căm thù kẻ đầu sỏ năm xưa.
Sau khi chết, Lư Phi Vũ oán khí ngút trời, ước gì lấy đầu kẻ thù, nhưng khi Lương Vi khóc đỏ mặt đứng trước mộ của hắn thì không dâng lên nỗi lòng báo thù.
Là Lương Vi nhặt xác cho hắn, lập mộ cho hắn, nhìn cảnh Lương Vi khóc than, sao hắn có thể trả thù mẹ của cô.
Lư Phi Vũ cười khổ, hóa thành một lũ niệm linh bên cạnh thiếu nữ, đến chết không rời.
Mười năm sau, đầu sỏ gây nên lần thứ hai đứng ở trước mặt hắn, Lư Phi Vũ rất cố gắng kiềm nén căm hận cuộn trào trong lòng, nào ngờ mẹ Lương ngu ngốc nhào lên hung hăng quát hỏi:
“Lư Phi Vũ, mày biến thành cô hồn dã quỷ liên quan đến bọn tao? Đáng đời mày, ai kêu mày bám lấy không buông. Vi Vi là thân phận gì, còn mày là thân phận gì? Mày chết chưa hết tội, mày nên sớm chết cùng người cha tội phạm chính trị và người mẹ khùng của mày kia!”
Mẹ Lương nhắc đến cha mẹ của Lư Phi Vũ khiến tinh thần của hắn dao động mạnh, mất kiểm soát, bị ép thoát khỏi người Lương Vi.
Lương Vi trùng hợp nghe thấy nửa câu sau của mẹ Lương.
Lương Vi luôn thông minh, lập tức hiểu ra cái gì:
“Cái chết của anh ấy có liên quan tới bà?”
Mẹ Lương nói không lựa lời còn tưởng đây là Lư Phi Vũ:
“Mày bị xe đụng chết chứ không phải bị bọn họ đánh chết, cái chết của mày liên quan gì tao? Nếu sớm rời đi Vi Vi thì đã không có chuyện gì rồi, lỗi tại mày mơ mộng viển vông!”
Lời còn chưa dứt, Lương Vi chộp lấy con dao cắt trái cây đã sớm gỉ sét trong đĩa đựng trái cây đâm mạnh về phía mẹ Lương.
Cô ấy biết rồi, đã biết tất cả.
Mẹ của cô ấy chẳng những hại chết Lư Phi Vũ, còn ở hôm nay tự tay giết chết người mẹ dịu dàng từ ái trong lòng cô ấy.
Chát!
Lương Thành tát mạnh vào mặt Lương Vi.
Mặc cho Lương Thành hỏi han cỡ nào thì Lương Vi đều mặt không cảm xúc, không trả lời câu nào.
Lương Thành căn bản phân không rõ đứng ở trước mặt mình rốt cuộc có phải là con gái của mình hay không, nhưng mặc kệ là cô ấy hay ai thì thân thể này là của con gái duy nhất nhà họ Lương.
Lương Thành nóng giận nhưng không có cách nào, đành phải sai cảnh vệ mang người về thủ đô trước.
Bọn họ dọn dẹp dấu vết ở hiện trường, sau đó lái xe quay về Bắc Kinh, bởi vì Lương Thành không yên tâm Châu Thiện và Dương Lạc Hoài nên hai người cũng đi theo. Khi đến thủ đô, xe của Dương Lạc Hoài và xe của Châu Thiện tách ra, Châu Thiện đi theo mấy người Lương Thành đến biệt thự trong núi mà nhà họ Lương thường dùng để nghỉ hè.
Lương Thành cần nhờ Châu Thiện:
“Đại sư, xin hãy đuổi quỷ trên người Vi Vi đi.”
Châu Thiện nghe vậy kỳ lạ nhìn Lương Thành, lẽ nào ông không biết hiện tại Lương Vi không bị quỷ nhập vào người, đều là tư tưởng hành vi của chính cô ấy sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận