Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 343: Chương 343

Nhưng Châu Thiện không nói gì, bình tĩnh gật đầu đồng ý.
Rốt cuộc có một chuyện vừa lòng, Lương Thành miễn cưỡng nặn ra nụ cười:
“Vậy đại sư cần cái gì? Tôi sai người đi tìm ngay.”
Châu Thiện không lề mề, liệt kê danh sách dài, Lương Thành nhanh chóng sai cấp dưới ra ngoài đặt mua đủ đồ.
Lúc ‘đuổi quỷ’, Châu Thiện mới lại gặp Lương Vi.
Lúc ấy Lương Vi đã hai ngày không uống một giọt nước. Nhà họ Lương nhốt cô ấy trong lầu các của biệt thự, bốn phía treo vải đen, tối đen, chỉ có khung cửa sổ chiếu vào một tia sáng.
Châu Thiện căn dặn trong lúc cô làm phép không ai được quấy rầy, cho nên cảnh vệ đưa cô lên lầu các mờ tối rồi lui ra, giữ chức trách canh ở ngoài cửa, chuẩn bị nghe thấy có gì đó kỳ lạ sẽ phá cửa mà vào.
Lương Vi chẳng còn dáng vẻ xinh đẹp hút hồn như trên TV, tinh thần của cô ấy uể oải, ôm chân ngồi trong bóng tối, tia sáng kia cách cô ấy rất xa.
Lương Vi nghe tiếng động có người đi vào, ngước đầu lên lộ ra khuôn mặt nhỏ cỡ bàn tay mà tái nhợt, ánh mắt bình tĩnh như nước:
“Tôi nhớ là cô có thể thấy quỷ.”
Châu Thiện không nhẹ không nặng gật đầu.
Giọng nói của Lương Vi giống như bị giấy ráp mài:
“Vậy còn tôi, có thể thấy quỷ không?”
Châu Thiện lắc đầu, nói:
“Người thường gặp quỷ không phải chuyện tốt, quỷ đại biểu âm tà tai ách "
Châu Thiện còn chưa nói hết câu Lương Vi đã cười khẽ:
“Có con quỷ nào âm hơn, tà hơn con người?”
Lương Vi ở trong bóng tối, Châu Thiện không thể thấy ánh mắt của cô ấy lúc này, chỉ có thể phán đoán từ giọng nói rằng lúc này cô ấy vô cùng đau lòng:
“Lúc tôi đi nhận xác, trong nhà xác, lúc đó anh ấy bị lắp ráp khâu lại, nhưng tôi vẫn không nhận ra đó là anh ấy.”
“Cô không biết đâu, lúc anh ấy ở trường học thì đẹp trai cỡ nào, bao nhiêu người thầm thương. Lúc anh ấy đá banh, người ta vây quanh sân thể dục chật ních, đều nhìn anh ấy. Lúc anh ấy lên lớp, thật nhiều người nhìn qua khe cửa, muốn ngắm anh ấy.”
“Mọi người đều rất thích anh ấy, tôi cũng vậy, tôi siêu thích anh ấy, khi viết chữ thì nhớ anh ấy, khi đọc sách thì nhớ anh ấy, lúc ăn cơm cũng nhớ anh ấy.”
“Nếu biết trước, nếu biết trước, tôi thà cả đời chưa từng gặp anh ấy.”
Lương Vi sâu kín ngẩng đầu lên, mắt ướt lệ:
“Nếu tôi không gặp anh ấy thì mẹ của tôi đã không sai người đánh anh ấy, vậy anh ấy sẽ không chết. Anh ấy luôn nói sau này muốn làm nhà khoa học, nếu tôi không quen anh ấy thì anh ấy đã đã không thành ra như vậy.”
Mắt của Lương Vi trống rỗng:
“Đại sư, cô đã tính sai, mệnh cách của tôi không tốt chút nào, tôi là sao chổi mới đúng, nếu không thì tại sao anh ấy thân với tôi là lúc bắt đầu xui xẻo.”
Bên cạnh Lương Vi có một lũ u hồn như ẩn như hiện, thoáng hiện bộ dạng thiếu niên thanh tú, biểu cảm của hắn thống khổ, vươn cánh tay trắng tinh mơ hồ xuyên qua tóc đen của Lương Vi.
Khi nhìn thấy lũ u hồn này thì Châu Thiện rốt cuộc ý thức được tại sao mình mãi không nhìn thấy con quỷ thứ ba.
Hắn căn bản không phải quỷ, hắn chỉ là một niệm linh, sinh ra từ chấp niệm của con người, khoảnh khắc con người sắp chết nhưng vẫn sống thì thoát khỏi thể xác, trở thành niệm linh.
Con người có ba hồn bảy vía, quỷ mị đã từng làm người, tự nhiên cũng giống như vậy, mà linh chỉ có một hồn một phách.
Dù hồn phách bản thể của niệm linh đầu thai, tan biến thì lũ niệm linh cũng sẽ vĩnh viễn đi theo người mà nó vướng bận, đến chết không rời xa.
Niệm linh chỉ có một hồn một phách, chưa từng làm chuyện ác nên quỷ khí tự nhiên rất mỏng manh, nếu tìm một chỗ tốt ẩn thân thì dù Châu Thiện mở tuệ nhãn cũng khó thấy được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận