Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 347: Chương 347

Thoạt nhìn bà vừa mừng vừa sợ:
“Thập Tứ xưa nay không nói chuyện, không ngờ hôm nay mở miệng, cô Lương nhất định là ngôi sao may mắn của viện chúng tôi!”
Châu Thiện cũng xuống xe, nghiêng đầu nhìn niệm linh núp trong xe tránh nắng:
“Ngươi không đi nhìn xem?"
Vẻ mặt niệm linh hơi do dự:
“Người đó là tôi sao?"
Châu Thiện mỉm cười: “Đó là hai hồn sáu phách còn lại của ngươi.”
Niệm linh chỉ có một hồn một phách, sắp không thành hình người đầy đủ. Thập Tứ sớm đầu thai chuyển thế, lại bởi vì thiếu một hồn một phách nên mãi không thể mở miệng nói chuyện, trí lực cũng ngốc hơn người thường.
Niệm linh dù sao không có thân thể, hao mòn ở trần gian thì năng lượng của hồn phách sẽ ít dần, nếu mãi không dung hợp với bản thể thì rồi sẽ có ngày hắn tan biến trong thế giới này.
Châu Thiện đã sớm giải thích rõ cho niệm linh nghe lợi và hại trong đó, nhưng cô không ngờ lúc này rồi mà hắn còn dỗi.
“Nếu tôi và cậu ta dung hợp thì phải chăng sẽ quên Vi Vi?"
Châu Thiện ngẩn ra: “Đương nhiên, Lư Phi Vũ dù sao đã là kiếp trước của ngươi, Thập Tứ mới là hiện thế của ngươi, ngươi chỉ có thể giữ ký ức của Thập Tứ.”
Niệm linh không chút do dự ngắt lời cô:
“Tôi không cần, tôi chẳng cần làm Thập Tứ, tôi chỉ làm Lư Phi Vũ.”
Châu Thiện tức xì khói:
“Ngươi không dung hợp với bản thể thì Thập Tứ vĩnh viễn ngốc hơn người thường một chút, còn ngươi sớm muộn gì cũng sẽ tiêu tan, thấy ngu chưa? Có biết tính không vậy? Hiện tại Vi Vi nhận nuôi Thập Tứ, ngươi và cô ấy không thể bồi dưỡng tình cảm mới được sao? Sắp mất cả hồn rồi còn mơ mộng kiếp trước sao.”
Trong giọng nói của niệm linh tràn đầy cầu xin:
“Vậy tôi có thể chờ chút nữa không? Đợi Vi Vi già đi rồi tôi sẽ dung hợp với Thập Tứ.”
“Thập Tứ là Thập Tứ, Lư Phi Vũ là Lư Phi Vũ, một hồn nhưng ký ức khác nhau. Nếu không có Lư Phi Vũ, nếu cô ấy khóc thì Thập Tứ thậm chí không biết tại sao cô ấy khóc.”
Ánh mắt Châu Thiện ẩm ướt, cô nhìn hai bóng người một lớn một nhỏ ở chung vui vẻ gần đó, cười khổ nói:
“Thật là oan nghiệt, thôi vậy, tùy ngươi, cùng lắm thì ta sẽ luyện mấy tấm bùa cố hồn cho ngươi, để ngươi ở lâu trên đời thêm chút nữa.”
"Cảm ơn đại sư."
"Được rồi, bớt già mồm đi.”
Thủ tục nhận nuôi Thập Tứ nhanh chóng làm xong, trên mặt Lương Vi lại có cảm xúc, lâu rồi cô ấy không vui như vậy, nhìn Thập Tứ ở bên trái, lại xem niệm linh ở bên phải, mặt mày tràn đầy thỏa mãn.
Châu Thiện có chút hâm mộ nhìn Lương Vi ở ghế sau vui vẻ chơi với con nít.
Mỗi người đều có kiếp trước, cuộc đời, ký ức mỗi kiếp đều khác nhau, đều như uống suối mát không nỡ vứt bỏ.
Vậy thì kiếp trước của cô là như thế nào?
Châu Thiện chưa từng nghĩ qua, hiện giờ trái tim trống rỗng như bị thiếu một góc.
Châu Thiện muốn tìm về ký ức trước khi đầu thai làm người, muốn tìm lại ký ức đánh rơi ở bỉ ngạn Suối Vàng, lắp ráp ra một cuộc đời hoàn chỉnh.
Châu Thiện, Sơn Từ, còn có một cái tên khác là gì.
Cô tò mò.
Đôi khi ý niệm đã sinh ra thì không cách nào bóp tắt.
Châu Thiện lại cắt vài người giấy, thổi nhẹ một hơi, tứ chi của người giấy hoạt động linh hoạt.
Âm binh được Châu Thiện mời tới từ Suối Vàng cung kính vái:
“Thần Quân."
Châu Thiện khẽ ừ, kéo vô ý thức cắt trên giấy vàng, tờ giấy kia rất giòn, rơi đầy vụn tuyết vàng.
Âm binh rất kích động, ba nghìn thế giới có biết bao nhiêu là u hồn, sau khi chết đều phải đến U Minh, có vô số âm binh trên Suối Vàng. Những âm binh ký khế ước với địa phủ gần như không có ngày nghỉ, mỗi ngày đều phải dẫn âm hồn đi Suối Vàng.
Thiên nữ mang theo trí nhớ giáng trần là chuyện đã mấy trăm năm chưa gặp, thí dụ như lần trước trên trời có vị Đế Quân trong Tam Thanh mang theo thiên nữ độ kiếp trong tiểu thế giới khác, bọn họ không có trí nhớ, chẳng khác gì phàm nhân, tự nhiên không thể triệu hoán âm binh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận