Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 351: Chương 351

Châu Thiện bỗng ngửi được mùi khét, cô hít mũi nhìn hướng phát ra mùi.
Âm binh còn đứng ngơ ngẩn, trên đầu người giấy cháy lửa, toát ra một luồng khói, khói kia rất lạ, bay thẳng tắp lên đến trần nhà. Châu Thiện há hốc mồm nhìn, chốc lát sau khói bắt đầu gấp khúc quấn quanh, hình thành một bóng người.
“Thần Quân.”
Châu Thiện chớp chớp mắt: “Diêm Quân, chẳng phải ngươi đi ăn bàn đào rồi sao?"
Vẻ mặt của Diêm La hết sức nghiêm túc: “Tây Vương Mẫu và Ngọc Đế cãi nhau trên buổi tiệc, mọi người đều đã rời đi, ta lo địa phủ bận việc nên hạ giới.”
Tiệc bàn đào cách năm trăm năm một lần, bởi vì đứng đầu nam tiên nữ tiên cãi nhau mà qua lao chấm dứt, các thần tiên tham gia hội bàn đào không muốn xen vào, ôm mấy trái bàn đào trực tiếp rời đi, bỏ lại tất cả cho tiên nữ của Dao Trì thu thập.
Châu Thiện nghe thấy tin tức này thì có chút mừng thầm, nhưng không thể để Diêm La nhìn ra, cô giả vờ thâm trầm hắng giọng:
“Thật là tiếc nuối."
Diêm Quân lần đầu liên lạc với Châu Thiện, mục đích đương nhiên không phải vì ôn chuyện:
“Nghe Phượng Giáp nói Thần Quân muốn tìm về ký ức lần đầu thai nghìn năm trước.”
Châu Thiện cũng ý thức được chính mình còn có việc quan trọng phải làm, vội lấy từ sau lưng ra đóa hoa nở rộ đến mức tận cùng:
“Đúng là như vậy." ebooktruyenfull.vip - ebook truyện giá rẻ
Diêm vương bỗng nhiên thở dài: “Mạn Châu Sa Hoa thuộc về Suối Vàng của ta, dù muốn xem ký ức cũng cần có người trong địa phủ thi chú.”
Luồng khói xanh cách Mạn Châu Sa Hoa đỏ thắm càng gần, Diêm Vương khẽ niệm ra một câu chú: “Kim phòng ngọc thất, ngũ chi bảo sinh. Huyền vân tử cái, lai ánh ta thân. Tư có thường tư, ký hối ký minh. Niệm ta trường sinh, vạn khí kỳ hình."
Diêm Quân đọc chú xong, Mạn Châu Sa Hoa đã hoàn toàn xòe cánh tản ra đốm sáng lấp lánh, rực rỡ mà mông lung, đan vào nhau ra quầng sáng trong phòng.
Châu Thiện đánh quyết, ánh sáng trong phòng tắt, bóng tối phủ xuống, chỉ có đốm sáng hình thành quầng sáng tựa như màn hình.
Năm xưa Châu Thiện được người cung phụng, bắn một hòn đá xuống trần khiến thai nhi trong bụng một người phụ nữ trời sinh si ngốc. Đó là người nhà họ Lâm, Châu Thiện trả lại nhân quả, đầu thai làm cô gái khờ kia, người nhà đặt tên chính thức cho cô là Lâm Tuế Hàn.
Lâm Tuế Hàn sinh ra đã có hiện tượng khác, mẹ của cô cực khổ vất vả mới cầu được một mụn con, nâng niu như báu vật, nhưng lúc đi trong vườn hoa nhỏ lỡ đạp lên cục đá bị trượt chân khiến Lâm Tuế Hàn chào đời sớm.
Lúc Lâm Tuế Hàn sinh ra không nghe tiếng khóc, chỉ nghe tiếng cười, đúng dịp có đạo sĩ tha phương đi ngang qua Lâm phủ, thấy một lớp khí lành mông lung phủ bên trên Lâm phủ thì vuốt râu cảm thán:
“Nữ nhi được trời chọn, khí vận lớn, công đức lớn.”
Đạo sĩ lẩm bẩm một mình bị người Lâm phủ nghe được, lập tức mời vào phủ, nâng lên làm khách quý, tên của Lâm Tuế Hàn cũng do đạo sĩ đặt cho.
Cô lên ba tuổi mới mở miệng nói chuyện, chỉ vào một nhánh trong dòng họ của Lâm phủ, rõ ràng phun ra một chữ:
“Ngựa.”
Lúc đầu người lớn còn tưởng cô là người câm, nghe cô mở miệng nói chuyện thì mừng rỡ không thôi. Nào ngờ sau buổi tra hôm đó nhận được tin chết của người họ hàng bên nội kia, khi cưỡi ngựa thì rớt xuống lưng ngựa, té gãy cổ, đi đời nhà ma.
Người nhà họ Lâm nhớ tới buổi sáng Lâm Tuế Hàn thốt ra chữ ngựa rõ ràng, lưng nổi hết da gà.
Dù vậy người nhà họ Lâm chỉ cho rằng đó là ngẫu nhiên, cố quên đi việc này.
Qua hơn một tháng, Lâm Tuế Hàn lần thứ hai mở miệng nói chuyện, lần này cô chỉ vào một nha hoàn của mẹ mình, nói rõ chữ ‘nước’.
Hôm sau, nha hoàn kia bị bởi vì ham chơi đã chết chìm trong hồ sen.
Lần thứ ba mở miệng, Lâm Tuế Hàn chỉ vào vú nuôi của mình nói một chữ:
“Rắn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận