Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 357: Chương 357

“Mười nghìn nhân gian giới tổng cộng bị hắn diệt hơn một nghìn, thêm vào thời cuộc tan vỡ, thần ma khác hạ giới cũng thích gì làm nấy, mười nghìn giới giảm xuống còn ba nghìn giới. Về sau Thiên Đạo trói buộc, không cho phép tiên nhân thi nhau hạ giới đã thủng như tổ ong, mới miễn cưỡng khống chế được thế cục."
“Giờ chỉ còn một nhân tố chưa biết, ta bị hắn phiền sứt đầu mẻ trán, đưa đơn kiện lên Thiên Đình. Ngọc Đế phái thiên binh thiên tướng đi thảo phạt hắn, đều bị đánh trở lại."
"Mãi đến khi Ngọc Đế thỉnh Thanh Nguyên Đế Quân đến mới miễn cưỡng ngăn chặn hắn, nhưng hắn làm một giao dịch với Ngọc Đế.”
“Hắn biết tất cả nhân quả, cam lòng cắt bỏ tất cả ký ức và tu vi, chỉ cần ngươi trả lại nợ tình mà ngươi đã nợ hắn.”
Thảo nào lúc trước Ngọc Đế tìm đại lý do phạt cô hạ giới.
Châu Thiện mặt như màu đất, những việc này lặp đi lặp lại trong lòng cô.
Diêm Vương lại ném quả bom hạt nhân khác:
“Thần Quân, ngươi biết thần hồn có duyên với ngươi là ai không?”
Châu Thiện khờ ngốc nhìn hắn.
Diêm Vương cũng xem như sống lâu, giờ phút này không hề sợ hãi tiết lộ thiên cơ sẽ mang đến ảnh hưởng gì:
“Lục Áp.”
Châu Thiện nghe vậy trước mắt tối sầm, muốn ói ra máu.
Lục Áp, đó là Lục Áp trong truyền thuyết "Trước có Hồng Quân sau có trời, Lục Áp Chân Quân còn tồn tại sớm hơn”, tán tiên ở đảo Ngư Lăng của Bắc Hải, trong tam giới ít ai chưa nghe qua thanh danh của người này.
Nhưng chẳng phải Lục Áp đã sớm binh giải rồi sao?
Bị cây Tử Sát Thương của Sơn Từ đâm nát đến thần hồn đều diệt.
Lục Áp Chân Quân khác với thần linh tu luyện từ địa tiên mà lên như Sơn Từ, đây là nhân vật ngang hàng với Nữ Oa, Bàn Cổ. Câu "Trước có Hồng Quân sau có trời, Lục Áp Chân Quân còn tồn tại sớm hơn” trong truyền thuyết có thành phần nói ngoa, nhưng qua câu này cũng biểu hiện vài phần địa vị của Lục Áp trong thần giới.
Châu Thiện chỉ thấy mặt y vài lần, lần cuối là cầm cây Tử Sát Thương hủy kim thân linh khiếu của y.
Đó là lúc thần ma đại chiến, khi ấy Sơn Từ chỉ mới biến hóa, còn là một Sơn Thần nho nhỏ, trốn trong khu vực núi Vô Tà đếm hòn đá chơi.
Cô nằm sấp dưới đất hào hứng đếm cục đá thì trời đất bỗng biến động, một cục lửa màu đỏ từ chân trời rơi xuống, bay nhanh về phía tây.
Tám trăm dặm về hướng đông tây nam bắc đều là khu vực núi Vô Tà của cô!
Sơn Từ linh khiếu mơ hồ, nhưng biết núi Vô Tà là địa bàn của cô, không cho phép người khác động vào. Cô cứ tưởng là tiểu yêu mấy hôm trước chạy tới chiếm địa bàn, thế là hùng hổ vác cây Tử Sát Thương tìm tới kẻ xâm nhập để nói chuyện.
Cây thương đó lúc ấy còn chưa phải là thương, chỉ là hàn tinh bị cô lấy ra từ núi Vô Tà, bị cứng rắn nặn thành hình dạng như cây gậy.
Nhưng đánh yêu khá tiện tay.
Cô là Sơn Thần của núi Vô Tà, cô có thể cảm ứng tất cả đá núi trong khu vực, rất nhanh tìm ra nơi ‘tiểu yêu’ kia tốn, là sơn động mà cô từng ở.
Sơn Từ chọt gậy vào hang núi:
“Tiểu yêu nào không mọc mắt hả, cút ra ngoài cho ta!"
Cô nói được một vài câu chợt yên lặng, cô nhìn đối phương, lại cúi đầu xem chính mình, cảm thán từ tận đáy lòng:
“Ngươi trắng thật.”
Đó là lần đầu cô gặp chân thần viễn cổ còn quá xa xôi với cô thuở bấy giờ, Lục Áp Chân Quân.
Lục Áp áo đen, da trắng đến không thể miêu tả, y dựa vào vách núi nhắm mắt dưỡng thần, giữa hai chân mày chau lại sóng gợn mong manh, màu môi nhạt đến cực điểm. Nếu lấy ánh mắt của Sơn Từ bây giờ thì chắc chắn nhìn ra y bị thương nặng.
Lục Áp nghe tiếng động thì mở mắt ra, Sơn Từ vừa chạm vào đôi mắt kia liền choáng váng.
Từ lúc biến hóa tới nay, Sơn Từ chỉ nhìn thấy tiểu yêu dung nham xấu xí và các yêu ma muốn tới cướp địa bàn của cô, ai nấy đều xấu xí, nên Sơn Từ chưa hiểu rõ về vẻ đẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận