Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 365: Chương 365

Ánh mắt Châu Thiện sắc lạnh, phóng vút qua, trong giọng nói mang chút nóng nảy: “Phó Kỳ Thâm kết hôn rồi?”
Cô gái đó choáng váng: “Vẫn chưa……nhỉ.”
Chu Thiện cười không nổi: “Vậy là đính hôn rồi.”
Mấy cô gái khác ríu rít kêu lên: “Nói bậy bạ.”
“Chồng tôi vừa đẹp trai lại có tiền, còn biết xem phong thủy, có cô gái nào xứng với anh ấy chứ?”
“Nếu anh ấy không cố gắng thì phải quay về kế thừa sản nghiệp rồi, một người nỗ lực như vậy, sao có thời gian yêu đương chứ?”
“Đúng vậy đúng vậy, không thể kết hôn.”
Châu Thiện không get được mấy từ ngữ tân tiến như vậy, có chút khó nói thành lời: “Chồng của……các cô?”
Các cô gái hùng hồn: “Đúng vậy, chồng của bọn tôi.”
Cô phát hiện, cô khả năng có lẽ đại khái ước chừng thật sự lạc hậu rồi.
Lúc Phó Kỳ Thâm nhận được tin tức của bệnh viện, là đang làm việc đúng quy củ trong tòa nhà của Hiệp hội Huyền Học, sau khi anh cúp máy, đứng trên tầng cao tòa nhà nhìn xuống, miên man bất định.
Nhìn mãi nhìn mãi, anh giật phắt áo vest trên ghế xuống, sải bước đi ra ngoài.
Lúc dựa theo chỉ dẫn của la bàn tìm được người đó, cô đang bị mấy cô gái vây quanh ở bến xe buýt, làm như thật mà giúp người ta……xem tướng tay.
Phó Kỳ Thâm dừng xe ở chỗ đậu bên lề đường, vừa không ấn còi, cũng không nhúc nhích, chỉ ngơ ngẩn nhìn người kia cách đó không xa.
Thời gian tám năm, Trần Thiên Tông đã mất, ông bà Châu đã già, nhưng thời gian tám năm dường như không để lại chút vết tích nào trên người cô.
Năm đó anh rõ ràng biết Châu Thiện đã đi rồi, trở về thiên đình tiếp tục làm thần tiên tiêu dao tự tại của cô, nhưng lòng anh vẫn có một tia ý nghĩ vọng tưởng, đưa cô vào bệnh viện.
Một năm, hai năm, ba năm……cho đến bây giờ, tròn tám năm, ông bà Châu đều đã từ bỏ hy vọng, bọn họ ở thủ đô không quen, rơi lệ trở về thành phố Bình Viễn.
Nhưng không biết tại sao, anh vẫn ở lại nơi này chờ đợi.
Cao ốc của Hiệp hội Huyền Học đã dời đi, anh trở thành Hội trưởng mới, bởi vì tia ý nghĩ viển vông ấy, anh mua một tòa nhà lớn, gần ngay bệnh viện, anh chuyển Hiệp hội đến chỗ đó, thuận tiện mỗi ngày đến bệnh viện trò chuyện.
Hôm qua anh vừa mới tới, người này vẫn như ban đầu, nằm yên trên giường, anh niệm chú, trò chuyện với cô, vẫn không hề nhúc nhích.
Một ngày không gặp, người này đã sống lại rồi.
Đời người thật sự là kỳ tích.
Châu Thiện cười tủm tỉm xem xong tướng tay cho một cô gái: “Nhân duyên của cô đến vào năm hai mươi lăm tuổi, vợ chồng hòa hợp, bên nhau đến già.”
Cô cảm ứng được gì đó, nghiêng đầu nhìn về bên phải, một ánh mắt kia, đối với Châu Thiện mà nói là tám năm, đối với Lâm Tuế Hàn là ngàn năm, đối với Sơn Từ mà nói……là vạn năm.
Mấy cô gái theo ánh mắt cô nhìn đi, lập tức trở nên điên cuồng: “Phó Kỳ Thâm!”
Người thật ngay trước mắt, ngược lại không gọi ra được từ “Chồng” này nữa.
Gió xiên hiu hiu thổi, hoa lá xào xạc, ánh nắng trong veo chiếu xuống con đường dọc theo bóng cây tạo thành những đốm sáng tròn xoe.
Châu Thiện đứng ở trạm xe buýt, Phó Kỳ Thâm mở cửa xe ra, cách nhau chưa tới trăm mét, cuối cùng nhoẻn miệng cười.
……….
Người phàm đều có thọ số, thọ số của Phó Kỳ Thâm dừng vào năm tám mươi tuổi.
Lúc Phó Kỳ Thâm còn trẻ là một anh chàng đẹp trai, năm tám mươi tuổi là một ông lão đẹp trai tinh thần quắc thước, cho dù nằm trên giường bệnh, khí thế vẫn vô cùng đầy đủ.
Anh một đời đuổi quỷ cứu người, lại nhận không ít đệ tử, lúc lâm chung, những người được anh cứu và đệ tử đều khóc lóc bên giường bệnh, khóc lóc thảm thiết vô cùng đau lòng.
Tiếng than khóc của bọn họ khiến Châu Thiện cực kỳ mất kiên nhẫn, dứt khoát đuổi hết bọn họ ra khỏi giường bệnh: “Có não ruột không, đi ra ngoài mà khóc.”
Khi Phó Kỳ Thâm nằm trên giường, không thấy dáng vẻ già yếu, nhìn từ ngoại hình giống người sáu mươi mấy tuổi hơn, chẳng qua suy cho cùng đã già, anh thở dài một tiếng: “Em chẳng thay đổi chút nào.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận