Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 48: Chương 48

Châu Thiện xoay vần mới biết được người đàn ông béo đó chính là chủ hộ của căn viện, người này tên Châu Gia Nhân, chính là con em cùng họ với mấy người Châu Gia Bình, lớn hơn Châu Gia Bình mấy tuổi.
Hắn ta vận khí tốt, nhờ ngọn gió cải cách mở cửa cầm di sản của cha mẹ mở một cái xưởng bên ngoài, kiếm được nhiều tiền.
Ngay trong lúc sự nghiệp đang lên phơi phới, hắn ta lại bị phát hiện mắc bệnh nan y, sống không còn bao lâu nữa.
Sau đó nữa, Châu Gia Nhân liền mất tích.
Người trong thôn thỉnh thoảng vài năm mới thấy hắn ta trở về một lần, dân làng đều kinh ngạc hắn mắc bệnh nan y nhưng không chết, lại không đoán ra được mục đích hắn trở về là bắt cóc trẻ con trong làng để thi triển thuật Tụ hồn tục mệnh ác độc đó. Hại tính mạng người khác, duy trì sự sống miễn cưỡng cho hắn ta.
Mà Hứa đại sư kia, Châu Thiện không thăm dò ra được bất cứ thông tin nào.
Mãi cho đến một ngày Phan Mỹ Phượng ngẫu nhiên nhắc đến, anh trai ruột của chị dâu nhà mẹ đẻ cô ấy mất tích đã lâu, người nhà báo án nhưng không tìm thấy.
Châu Thiện không thể không chú ý, cái thôn có bày trận khóa rồng, sau khi nhìn thấy Phan Mỹ Long cô bé mới biết, nhà vợ của Phan Mỹ Long cũng ở trong thôn đó.
Thôn này cũng được coi là nổi tiếng trong huyện La Hoa, rất nhiều thầy phong thủy đều từ thôn này mà ra. Trung Quốc hiện giờ đều coi đạo thuật Huyền Môn là lời bịa đặt về mê tín phong kiến giả thần giả quỷ, cho nên một cái thôn xuất hiện nhiều thầy phong thủy như vậy, coi như là riêng một ngọn cờ.
Mà anh trai ruột của chị dâu nhà mẹ đẻ Phan Mỹ Phượng, chẳng phải chính là anh vợ của Phan Mỹ Long? Gã ta hẳn cũng là người của cái thôn đó.
Châu Thiện chớp chớp mắt: “Mẹ ơi, mẹ họ Phan, cha họ Châu, vậy chị dâu mẹ họ gì thế?”
Phan Mỹ Phượng trừng mắt nhìn cô bé một cái: “Trẻ con hỏi chuyện này làm gì?”
Châu Thiện sớm đã nghĩ sẵn lời để chặn lại, rút ra một quyển sách mới từ trong cặp sách: “Thầy giáo đang giảng cho bọn con nghe về “Bách gia tính”, con muốn xem thử họ của bác ấy có trong sách hay không.”
Châu Gia Bình vui sướng ôm cô bé lên dùng râu cọ cọ một hồi: “Thiện Thiện cũng biết đọc sách rồi, khá lắm khá lắm.”
Châu Thiện bị hàm râu cọ vào đến mức có chút suy sụp, cô bé còn lâu mới thích đọc sách, nhưng tốt xấu gì cô bé cũng là thần quân sống hơn một trăm ngàn năm, lần nào cũng ôm bài thi ngữ văn ba bốn mươi điểm về......cũng quá mất mặt rồi.
Nếu để cho đồng liêu trên Thiên giới biết được, cái mặt già này biết treo vào đâu?
Châu Gia Bình ra hiệu cho Phan Mỹ Phượng: “Trẻ con hay tò mò, em nói cho con biết chẳng phải xong rồi sao?”
Phan Mỹ Phượng lườm anh ấy một cái: “Anh tưởng em không muốn à, chẳng qua nhiều năm vậy rồi, em cũng không thân với chị ta, ai còn nhớ được chị ta họ gì chứ?”
Động tác trên tay cô ấy không dừng lại, nhanh chóng cán bột: “Họ Tôn? Không đúng. Họ Tăng? Hình như cũng không giống lắm.”
Châu Thiện hoàn toàn chịu rồi: “Rốt cuộc là họ gì ạ?”
Đột nhiên, Phan Mỹ Phượng dùng cái tay dính đầy bột vỗ vào thái dương của mình: “Đúng rồi, là họ Hứa, là Hứa.”
Ánh mắt Châu Thiện khẽ động, khóe miệng cong lên thành một vòng cung lạnh thấu xương, họ Hứa? Vậy khéo quá rồi. Họ gì không được, cứ phải là họ Hứa.
Châu Thiện im lặng nhìn cha mẹ không biết chuyện gì vẫn đang vui vẻ cán bột, trong lòng dịu lại.
Không biết gì cả cũng là chuyện tốt, mọi việc đã có cô bé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận