Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 53: Chương 53

Nó giơ chân lên kêu oai oái trốn vào trong xó.
Pháp lực của Châu Thiện chí cương chí dương, là thứ mà loại tà vật như bọn chúng sợ nhất, chỉ cần dính vào người thì sẽ đau đớn như thiêu như đốt.
Châu Thiện giơ roi lên chỉ thẳng vào huyết kỳ lân cười dữ tợn: “Xéo trở về.”
Mẹ nó chứ, quá hung ác rồi! Phạm quy!
Huyết kỳ lân e ngại bởi chính khí thiêu đốt như mặt trời nhỏ trên người Châu Thiện cũng như sát khí hắc ám của con dao găm trên bàn, cuối cùng không dám gây chuyện nữa, gầm thấp một tiếng, ngoan ngoãn biến thành một đường huyết khí trở về bên trong hộp.
Lúc này Châu Thiện mới chậm rãi mở hộp ra, bên trong là một cái chặn giấy bằng ngọc kỳ lân bọc trong vải đỏ, bốn góc đều có lưu huỳnh và hỏa tinh để trấn áp tà khí.
Khối chặn giấy này, tay nghề điêu khắc thâm sâu phóng khoáng, trên ngọc khí được bao phủ một lớp thấm đỏ kiểu cũ, rắn rỏi cổ xưa, toàn thân đỏ như máu.
Châu Thiện không e dè lấy khối chặn giấy này ra, vuốt nhè nhẹ, mới khá có hứng thú giải thích cho hai người đang bị dọa đến chân tay mềm nhũn.
“Kỳ lân vốn là thụy thú (linh thú), nhưng khối chặn giấy này vừa khắc ra đã uống máu, cho nên thường có chút chuyện lạ xảy ra. Sau đó làm vật bồi táng, huyệt mộ kia ước chừng là nơi nuôi xác, tuẫn táng không ít người sống, cho nên huyết oán thành mây. Mà cái chặn giấy này bản thân nó vốn mang dị tượng, sau khi quanh năm bị huyết sát ăn mòn, hình thành “thi huyết thấm”, nuôi dưỡng ra hung linh này.”
La Quân và Văn lão đều nghe hiểu mơ hồ, La Quân còn quệt mồ hôi lạnh trên trán: “Đại sư, ngài nhanh chóng mang cái thứ này đi đi.”
Sau khi mua được kỳ lân chặn giấy, Châu Thiện cũng không vội vã trở về, mà để tài xế theo cùng lượn một vòng trên một con đường ở vùng ngoại ô.
Văn lão có chút không hiểu ý cô bé, Châu Thiện chống cằm cười một cách khá hám tiền: “Hôm nay trước khi ra cửa tôi có bấm đốt ngón tay một chút, hôm nay hai chúng ta có tài vận ứng ở phía đông.”
Cho nên? Ngài mới bảo tài xế lượn lờ ở huyện ngoại thành phía đông?
Đột nhiên, Châu Thiện sáng mắt lên: “Được rồi, dừng ở đây.”
Văn lão nhìn quanh một vòng, trước không thấy xóm sau không có tiệm, bởi vì cách xa nội thành cho nên hoang vu không bóng người, chỉ có hai con đường cát trắng xóa vắt ngang đông tây.
Văn lão thực sự không làm rõ được Châu Thiện rốt cuộc đang có ý định gì, mơ mơ hồ hồ theo cô bé xuống xe.
Châu Thiện giật một mảnh vải trắng và thân củi không biết nhặt được từ lúc nào liền xuống xe, cô bé nheo mắt nhìn một vòng, đi thẳng tới dưới một tán cây to lớn bên đường.
Cô bé cầm thân củi, xoẹt xoẹt viết xuống tám chữ “Thần tướng áo thô hỏi quẻ xem bói” lên tấm vải trắng, sau đó ra sức nhún cái chân nhỏ nhảy vài cái mới treo được mảnh vải trắng này lên chạc cây long não. Văn lão trợn mắt há mồm: “Ngài muốn đoán mệnh ở đây?”
“Không sai.”
“Đoán mệnh phải đi bày sạp dưới chân cầu vượt, chúng ta đi sai đường rồi.”
Châu Thiện cười không nói, lấy chiếc hộp gỗ lim kia từ trong túi ra, chiếu dưới ánh nắng vài lần, đường vân đen tím trên bề mặt tựa như vật sống âm ảnh chuyển động dưới ánh mặt trời. Cô bé móc dao găm ra, trực tiếp cắt một miếng gỗ lim chỉ vàng từ trên hộp xuống.
Văn lão cảm giác trái tim mình đang rỉ máu, đây là văn vật! Văn vật đó!
Châu Thiện không nhìn thấy trái tim tan vỡ của ông ấy, dùng dao bắt đầu khắc lên mảnh gỗ, gỗ lim chỉ vàng nhanh chóng thành hình.
Không biết đã qua bao lâu.
“Xong rồi.” Châu Thiện vươn người, giơ tấm thẻ gỗ ra chiếu dưới mặt trời một chút, lúc này mới hài lòng mỉm cười.
Cô bé khắc ra một tấm thẻ gỗ hình giọt nước, kích thước cỡ bằng bàn tay, mặt sau thẻ gỗ là phù văn chữ triện như rồng bay phượng múa, mặt trước lại là một tượng nữ thần từ bi, tiên y phấp phới, mỉm cười duyên dáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận