Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 55: Chương 55

Cô bé cúi đầu, móc ra tấm thẻ gỗ hình giọt nước đó: “Cái này có thể cứu cậu ta.”
Trì Thu Đình ngơ ngác một chút, mơ mịt cầm lấy tấm thẻ gỗ, có nhiệt ý nhè nhẹ men theo thẻ gỗ thấm vào lòng bàn tay cô ấy, xua đi mệt mỏi trong mấy ngày liền không ngủ không nghỉ.
Cô ấy tự nhiên có thể nhận ra chất gỗ, hoa văn lim chỉ vàng trầm hương thượng hạng, chạm trổ thượng thừa, giá cả vật này chỉ sợ không thấp.
Cô ấy đã hoàn toàn tin tưởng Châu Thiện hẳn không phải loại thần côn giả danh lừa bịp.
“Cái này......bao nhiêu tiền?”
“Dựa vào tâm ý của phu nhân, bằng lòng cho bao nhiêu thì đưa bấy nhiêu.”
Lần này đến Văn lão đều không khỏi nhìn cô bé với cặp mắt khác.
Vừa nãy là ai trong xe cực kỳ hám tiền mà la hét rằng nhất định phải lột hết tiền của mấy người xem bói?
Trì Thu Đình cắn răng, lấy ra một tập chi phiếu, sau khi ký roẹt roẹt rồng bay phượng múa mấy chữ lên mới xé một tấm xuống: “Nếu thật sự có tác dụng, xong việc nhất định sẽ hậu tạ.”
Dù sao con trai bệnh nặng, cô ấy cũng không dám trì hoãn thêm nữa, cầm lấy tấm thẻ gỗ đó đi thẳng.
Văn Minh nhìn tờ chi phiếu, giọng nói cũng hơi run rẩy: “Một, một trăm ngàn?”
Châu Thiện xoa cằm cười đến tâm trí rung động, người phụ nữ này đúng là hào phóng: “Chúng ta chia năm mươi năm mươi.”
Văn lão xua tay liên tục: “Đại sư, không dám không dám.”
Châu Thiện trừng mắt nhìn ông ấy: “Nếu ông không nhận, tôi sẽ nguyền rủa ông!”
Văn lão ngậm chặt miệng lại.
Thật......thiếu tôn trọng quá mà!
Châu Thiện tươi cười hớn hở giao chi phiếu cho Văn lão: “Giao cho ông rồi, nhớ đưa tôi năm mươi ngàn.”
Cô bé mới không thèm nói cho người khác biết cô bé căn bản không biết dùng chi phiếu!
Chỉ là ——
Châu Thiện nhíu mày bấm ngón tay tính toán, mi tâm sắp xoắn cả vào nhau —— cô bé, cô bé làm sao lại thiếu con trai người phụ nữ đó món nợ kiếp trước chứ?
Nực cười, cô bé đường đường là Sơn Từ Thần Quân, trước giờ chưa từng nợ ai!
Trừ phi......trừ phi tuệ nhãn xảy ra sai sót.
Nhưng mà, có thể sao?
Trì Thu Đình vội vội vàng vàng chạy đến bệnh viện tỉnh, lúc ở hành lang vì đi vội quá còn bị trẹo chân, em dâu Cát Thanh còn giả vờ đỡ cô ấy: “Chị dâu, vừa nãy bác sĩ nói Thâm Nhi hết đường cứu chữa rồi, chị nhất định phải gắng gượng đấy.”
Trì Thu Đình chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, suýt chút nữa ngất ngay tại chỗ.
Cha chồng đứng ở cửa phòng bệnh, giọng nói nghiêm khắc: “Cát Thanh, con nói bậy gì đó!”
Cát Thanh hoảng loạn xoay đầu sang một bên.
Cha chồng cô ta quay đầu lại, nhìn thấy Trì Thu Đình sắc mặt trắng bệch, đau đớn nhắm mắt lại: “Thu Đình, vào đây đi.”
Trì Thu Đình cảm thấy bước chân của mình như đang lướt đi, cho tới khi đến trước giường bệnh của con trai, cô ấy đều cảm thấy không hề chân thực.
Con trai cô ấy xuất sắc như vậy, ngoan ngoãn như vậy, lại còn nhỏ như vậy, sao có thể không cứu được nữa chứ.
Phó Kỳ Thâm mềm nhũn nhỏ xíu, yên lặng nằm trên giường bệnh, hai mắt nhắm chặt, hơi thở yếu ớt.
Trì Thu Đình bụm miệng bắt đầu rơi nước mắt: “Thâm Nhi, mẹ về rồi, mẹ còn mua sách cho con, sách mà con thích nhất.”
Phó Kỳ Thâm vẫn nằm trên giường bệnh không hề nhúc nhích, đường gấp khúc trên máy điện tim đang di chuyển chậm rãi, dường như đang có xu hướng ổn định.
Cha chồng cô ấy cũng khó đè nén được đau thương, đóng cửa phòng lại, chỉ để vợ chồng Trì Thu Đình và cha mẹ chồng, ngăn cách ánh mắt người ngoài.
Trì Thu Đình không kìm được rúc đầu vào chăn khóc nức nở, lưng cô ấy run rẩy dữ dội, mẹ chồng thở dài, đặt tay lên lưng cô ấy tỏ ý an ủi.
Ngay lúc này, tấm thẻ gỗ trong túi cô ấy rơi xuống, trượt vào trong chăn.
Mắt thường có thể thấy được, từng luồng khí đen từ trong cơ thể Phó Kỳ Thâm chui ra, sau đó những khí đen kia càng lúc càng to lớn, đen như mực.
Những khí đen này bị tấm thẻ gỗ kia hút vào, bề mặt vốn đen sì của thẻ gỗ bắt đầu lóe lên ánh vàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận