Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 59: Chương 59

Quả nhiên Hứa Đăng Tuệ gả qua không lâu, chồng liền mắc bệnh nặng, lúc đó cô ta và Phan Mỹ Long tình cảm đang mặn nồng, cho nên tới cửa quỳ xin cha mình, thế là ông ta quyết định nghịch thiên cải mệnh cho cô ta.
Mà người bọn họ biết có mệnh cách tốt nhất chính là em rể của Phan Mỹ Long —— Châu Gia Bình.
Cha cô ta may mắn lắm mới thành công cải mệnh, còn về vợ chồng Phan Mỹ Phượng bị cải mệnh còn có thể sống được bao lâu, không ai quan tâm nữa.
Hứa Đăng Tuệ vốn cho rằng cô em chồng đáng ghét kia nhiều nhất còn có thể sống được hai ba năm, không ngờ được số mệnh bọn họ cứng như vậy, gắng gượng qua được kiếp sinh tử, lại sống thêm mấy năm nữa. Nhưng cha đã nói với cô ta, mệnh cách đó của cô ta chia lên người hai vợ chồng nọ, đôi vợ chồng đó bèn chỉ có thể hưởng được một nửa dương thọ của cô ta, không tới vài năm nữa, bọn họ sẽ chết bất đắc kỳ tử.
Hứa Đăng Tuệ rất ghét Phan Mỹ Phượng, cô ta là mệnh thiên sát cô tinh, cần cha mình duy trì hết mực mới có thể bảo vệ được tính mạng, dựa vào cái gì cô em chồng chẳng cần làm gì cả đã có mệnh cách thượng đẳng và tướng vượng phu.
Ý nghĩ cuối cùng trong đầu Hứa Đăng Tuệ trước khi ngất đi đó là, đây là mệnh cách của cô ta, cô ta sẽ không để bất cứ ai cướp đi nữa, cô ta không muốn phải sống những tháng ngày nơm nớp lo sợ đó nữa.
Cô ta đang ở nhà mẹ đẻ, trước khi hoàn toàn ngất đi Hứa Đăng Tuệ giãy thoát khỏi sức ép của cột nước, kêu lên một tiếng thê thảm: “Cha!”
Căn phòng sát vách rất nhanh đã truyền tới tiếng kinh ngạc của Hứa Chí Quốc: “Tuệ Nhi!”
Cùng lúc đó, trên núi Vân Tiêu, sấm sét nổ tung, đánh thẳng xuống đám ánh sáng đỏ đang cuộn trong long mạch.
Huyết kỳ lân giương chân lên, ngửa cổ lên trời hú dài một tiếng.
————
Không lâu sau, cột nước trở về, hai luồng kim quang một mạnh một yếu về theo chui vào mi tâm của Châu Gia Bình và Phan Mỹ Phượng.
Châu Thiện lúc này mới yên tâm, cô bé vừa thả lỏng một hơi liền ngã xuống đất.
Nếu mệnh cách không thể thuận lợi trao đổi, hoặc giữa đường xuất hiện sai sót gì, Châu Gia Bình và Phan Mỹ Phượng có thể sẽ chết, mà cô bé cũng sẽ gặp phản phệ bị thương nặng.
Tuy rằng loại khả năng này cực kỳ nhỏ, nhưng Châu Thiện cũng không dám khinh suất. Cũng may, cuối cùng thật sự thành công rồi.
Sắc mặt Châu Thiện nhợt nhạt, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười khẽ. Rất nhanh, mệnh cách phục vị, cột nước trở về, sáu ống trúc cũng đổ, lá bùa dán trên đó bị cháy thành tro tàn.
Vào khoảnh khắc ống trúc đổ xuống, Châu Thiện sắc mặt đỏ bừng, phun ra một ngụm máu tươi, nhỏ tong tong trên mặt đất.
Châu Thiện cất cao giọng nói: “Tứ phương thần công, ngụm máu này coi như Sơn Từ hiếu kính các vị, mời trở về vị trí cũ.”
Ngụm máu tươi đó rất nhanh đã bị mặt đất hấp thụ sạch sẽ, âm khí bao trùm căn viện cũng chậm rãi rút đi, trở lại trăng thanh gió mát.
Châu Thiện nhìn vào vầng trăng lưỡi liềm qua kẽ ngón tay, vẫn không nhịn được mà mỉm cười. Nghịch thiên cải mệnh không phải chuyện dễ dàng, cô bé tranh đấu với trời, thắng rồi!
Cô bé ngồi thiền một lúc, vừa khôi phục nguyên khí thì cảm thấy khí cơ trong viện khẽ động, Châu Thiện bình tĩnh ngồi thẳng dậy, đi vòng quanh chỗ gạo nếp mà cô bé đã rắc, rất nhanh sau đó đã phát hiện mấy chỗ gạo nếp bị bới ra và cả......người giấy nhỏ ở phía trên.
Bởi vì gạo nếp đã dính máu tươi nhầy nhụa, cho nên người giấy không kịp thời thoát thân, tứ chi nhúc nhích một chút cố gắng trèo dậy khỏi gạo, rất nhanh những người giấy này đã phát giác được gì đó, đồng loạt quay cái đầu tròn tròn, nhìn chăm chú vào chỗ Châu Thiện đang đứng.
Tuy rằng những người giấy này không có ngũ quan, nhưng cảm giác có bảy tám cái đầu người giấy quay sang nhìn chằm chằm vào cô bé vẫn cực kỳ quỷ dị rợn người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận