Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 61: Chương 61

Những tảng đá kia đè chặt lão ta xuống đất. Rất nhanh, pháp khí trong tay lão tuột khỏi tay, cả người Hứa Chí Quốc đều bị đè xuống hố đá.
Châu Thiện khá tiếc nuối lắc đầu: “Đúng là vô dụng.”
Sắc mặt Hứa Chí Quốc hoảng hốt: “Mày rốt cuộc là ai!” Rốt cuộc là đệ tử do lão yêu quái nào dạy ra mà mới tí tuổi đầu đã có tu vi như vậy?
Châu Thiện không muốn trả lời, chỉ nhúc nhích đầu ngón tay, mắt thấy đá núi sắp sửa chôn vùi lão ta hoàn toàn.
Hứa Chí Quốc không nhịn được hét lên một tiếng: “Lão tổ tông.”
Long mạch kia đột nhiên kêu thảm, núi Vân Tiêu đất rung núi chuyển, dưới lòng đất những âm quan dựng thẳng đứng kia bắt đầu rung động, dường như có thứ gì đó muốn phá đất chui lên.
Châu Thiện khẽ rùng mình, cuối cùng đã tới.
Từ lúc bắt đầu cô bé đã nghi ngờ, hiện giờ Huyền Môn ở Trung Quốc xuống dốc, căn bản không có Huyền Môn thế gia chính thống, tuy Hứa Chí Quốc là thầy phong thủy, nhưng cũng chưa từng học tập đạo thuật chính thống, những thứ đã biết cũng chẳng qua là một số bàng môn tả đạo.
Sao lão ta có thể to gan như thế, dám nghịch thiên cải mệnh, lại dám bày ra trận khóa rồng này?
Không thể ngờ, nhà họ Hứa lá gan cũng lớn lắm, dám cung phụng tà vật trên mộ phần tổ tiên, thật sự không sợ nửa đêm tổ tiên nhà lão ta tìm đến cửa.
Cô bé nói tìm đâu ra lắm quan tài như vậy, thì ra là mộ phần nhà họ Hứa bọn họ.
Ở đây đích thực là phong thủy tốt, vì vậy ban đầu tiên tổ nhà họ Hứa đều mai táng theo cách dựng thẳng quan tài, làm ra một cái “huyệt chuồn chuồn điểm nước”, dùng ban phước cho đời sau.
Nhưng mà đời sau của bọn họ lại không biết phấn đấu, tuy có long mạch phù hộ nhưng vẫn trở nên sa sút, thế nên không từ đời nào của nhà họ Hứa, bọn họ liền cung dưỡng một thứ tà vật trong phần mộ tổ tiên.
Tà vật dạy bọn họ bàng môn tả đạo, mà bọn họ nhốt hồn phách tổ tiên mình lại, sinh ra âm sát cực thịnh dâng cho tà vật này tu luyện. Tà vật đó nhắm vào nơi này, chính là vì chỗ này có long mạch, đáng tiếc điềm lành tránh được thiên kiếp.
Đây cũng là nguyên nhân khi Châu Thiện đến đây lần đầu tiên không phát hiện được bất thường dưới âm quan.
Ánh mắt Châu Thiện nhìn chằm chằm vào nước đen đang toát ra từ dưới lòng đất, ngón trỏ điểm vào nốt chu sa ở mi tâm mình: “Ông bạn già, hôm nay phiền ngươi xuất hiện, thay ra thu phục thứ tà thái tuế này!”
Thái tuế còn được gọi là nhục linh chi, chính là tiên dược bất lão trong truyền thuyết. Trong “Bản thảo cương mục” có ghi chép: “Nhục chi hình dáng giống thịt. Dính vào tảng đá, có đầu có đuôi, là vật sống. Loại đỏ như san hô, loại trắng như mỡ, loại đen như nước sơn, loại xanh như lông chim trả, loại vàng như vàng tía, đều sáng rực thông suốt như băng cứng.”
Có điều thứ chui ra từ trong lòng đất chính là tà thái tuế, bị âm khí người chết ngấm vào, sợ rằng ăn nó vào không những không được trường sinh bất lão, ngược lại sẽ đi đời nhà ma.
Tà thái tuế này rất nhanh đã chui ra theo dòng nước đen, trên người nó toàn là bướu thịt ghê tởm, từ trong bướu thịt trào ra những dòng nước đen kia, càng quỷ dị hơn là, trên đầu nó còn mọc ra mười mấy gương mặt, toàn bộ đều là dáng vẻ của trẻ con.
Thì ra, thứ tai họa mà thuật Tụ hồn tục mệnh cung phụng chính là nó!
Châu Thiện không cười nổi: “Nghiệp chướng!”
Nốt chu sa trên trán cô bé đột nhiên tỏa ra kim quang, một quyển sách lớn ánh vàng lấp lánh từ trong mi tâm cô bé bay ra, bìa sách là ba chữ lớn nét bút thoăn thoắt —— “Đạo Đức Kinh”.
Hứa Chí Quốc nằm trên đất hoảng hồn thất sắc: “Tam Thanh tôn bảo, sao nó lại có Tam Thanh tôn bảo!”
Tà thái tuế cũng phát hiện thấy không ổn, quay người muốn bỏ chạy.
Đáng tiếc, muộn rồi, một quyển “Đạo Đức Kinh” to lớn chậm rãi mở ra, bao trùm tà thái tuế vào giữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận