Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 72: Chương 72

Trong giờ thể dục giữa các tiết học, Bàn Nha như thường lệ chạy như bay đến căn tin mua một gói “thịt Đường Tăng”, tay vẫn đang cầm que cay, trên gương mặt đầy đặn lấm tấm giọt mồ hôi lóng lánh, một đường vẫy theo que cay chạy thẳng vào phòng học: “Cao Trạch Tinh lên cơn động kinh ở sân thể dục rồi.”
Giọng điệu đó của cô bé, mang theo chút hoảng loạn gấp gáp, lại xen lẫn một chút xíu vui sướng khi người ta gặp họa.
Cao Trạch Tinh, cái tên đặt không tệ, nhưng lại là đầu gấu trong trường bọn họ, còn là cái loại “đầu gấu” khiến người ta ghét nhất, từng mấy lần cướp tiền tiêu vặt của Bàn Nha.
Lần này cũng như vậy, Cao Trạch Tinh dẫn theo mấy tên đàn em chặn Bàn Nha trên đường cô bé từ căn tin về, đòi tiền tiêu vặt của cô bé, kết quả đang ngông nghênh thì lên cơn động kinh.
Người trong phòng học chốc lát ào ào tràn ra khỏi phòng chen chúc ra bên ngoài xem thử.
Châu Thiện lại bình tĩnh nằm bò tại chỗ cầm quyển truyện thần thoại đang đọc, Ngọc Đế, Lão Quân, Vương Mẫu......người quen, không đúng, phải là những cái tên các vị thần quen thuộc xuất hiện trong câu chuyện ở nhân gian, thật sự có chút hài hước.
Bàn Nha không vui, kéo cánh tay Châu Thiện ra ngoài: “Cao Trạch Tinh lên cơn động kinh rồi, sao cậu không ra ngoài xem thử.”
Nhưng mà đại tiểu thư à, lên cơn động kinh phải gọi bác sĩ đến xem chứ, cô bé đi xem thì có tác dụng gì.
Nhưng Châu Thiện đã nghĩ sai rồi, chuyện này gọi bác sĩ đến xem thật sự vô ích, bắt buộc phải là cô bé.
Bên cạnh Cao Trạch Tinh đã có mấy học sinh nhỏ đang vây xem náo nhiệt, các thầy cô đều ở trong văn phòng, cách xa chỗ này, cộng thêm không có ai thông báo với bọn họ, cho nên nhất thời vẫn chưa kịp đến.
Cao Trạch Tinh sắc mặt đỏ bừng, ngã xuống đất toàn thân co giật, sùi bọt mép, đây quả thực là triệu chứng của bệnh động kinh.
Nhưng mà, lại không phải là động kinh.
Châu Thiện liếc mắt liền thấy những luồng khí đen chiếm cứ trong phổi của cậu ta, những luồng khí đen này rõ ràng vẫn đang lan rộng, dần dần lan ra khắp cơ thể cậu ta.
Không khéo đó là, đối với thứ này cô bé rất quen thuộc —— thi độc.
Con người đều tham sống sợ chết, cũng vì vậy nên sau khi chết ít nhiều sẽ có oán khí, loại oán hận này là do linh hồn và thể xác bị ngăn cách mà tồn tại, linh hồn người chết sẽ oán hận, thân xác tự nhiên cũng sẽ oán hận, oán khí của tử hồn, trừ phi là người có bát tự cực nhẹ cực nhẹ hoặc là người mà hồn phách đó muốn hại, còn lại những người khác thông thường đều không dây vào được. Nhưng thi độc thì khó nói rồi.
Thằng nhãi ranh Cao Trạch Tinh này rõ ràng không biết từ đâu mà dính phải thi độc, nếu như chậm trễ thêm phút giây nào, chỉ sợ sẽ có nguy hiểm đến tính mạnh, đến lúc đó người ta cũng sẽ chỉ cho rằng cậu ta bị động kinh co giật mà chết.
Mạng người quan trọng.
Trong lòng Châu Thiện nhanh chóng tính toán, ánh mắt quan sát trong trường một lúc, đột nhiên sáng lên.
Cô bé cũng mặc kệ ánh mắt của những bạn học sinh chung quanh, miệng hô hào “tránh ra tránh ra”, sau đó chen vào đám người, tay phải vừa nhấc vừa mang, cõng Cao Trạch Tinh vóc dáng tương đối cao lớn hơn các bạn cùng lứa lên vai, sau đó bước chân tăng tốc, vút một cái chạy về phía nhà ăn của giáo viên bên cạnh căn tin.
Để lại một đám học sinh sau lưng nhìn theo bóng dáng oai phong phi phàm của cô bé, vừa ngưỡng mộ vừa kính nể.
Dì trong nhà ăn đang rửa rau, Châu Thiện vác người chạy vào, dì còn chưa nói gì, Châu Thiện đã quăng người vào trong sảnh, “bịch”, cơ thể tiếp đất, phát ra âm thanh nặng nề.
“Ơ? Cô bé này cháu làm gì đó.”
Dì trong nhà ăn bỏ rau trong tay xuống, đang muốn lên tiếng ngăn cản, nhưng đã muộn, Châu Thiện nhanh nhẹn mở tủ ra, lấy ra một túi gạo nếp từ bên trong, đó là gạo nếp còn dư lúc gói bánh chưng vào tết Đoan Ngọ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận