Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 74: Chương 74

Trẻ con thường ít được ăn quà vặt, loại quả hình thức đẹp mắt thế này hiển nhiên dễ khiến trẻ con ứa nước miếng.
Cánh rừng quả đó là do Cao Trạch Tinh phát hiện, cậu ta làm người bá đạo, nói ai phát hiện ra thì thuộc về người đấy, sau đó hái xuống đầy một túi to, vừa đi vừa ăn.
Hai cậu nhóc đàn em hái cùng cậu ta nửa ngày trời, nhưng đến miếng vỏ cũng không ké được, rõ ràng có chút không vui. Đáng tiếc Cao Trạch Tinh dáng người cao lớn, bọn họ tức giận nhưng không dám nói.
Bọn họ rất nhanh đã dẫn theo Châu Thiện đến chỗ hái trái cây lúc sáng, Châu Thiện vừa nhìn thấy chỗ này đã khẽ thở dài một tiếng.
Quả nhiên là vậy, đây có phải đống đất gì đâu chứ, rõ ràng là một cái mộ không lập bia! Trên mộ cỏ dại mọc um tùm, mọc lên một loại dây leo xanh, trên dây xanh mang những quả màu đỏ với nhiều kích cỡ khác nhau trông giống như những chiếc đèn lồng.
Châu Thiện mở tuệ nhãn, liền nhìn thấy rễ của những dây leo đó đang ngoằn ngoèo kéo dài chui xuống lòng đất, vừa hay vươn vào mũi miệng của bộ hài cốt trong cỗ quan tài bên dưới.
Quả được kết ra từ trên hài cốt thì có thể là thứ gì tốt đẹp chứ?
Ánh mắt Châu Thiện lạnh lùng, chắp tay sau lưng đi lên phía trước, đạp một phát lên gò mộ, chỗ đất vốn không rắn chắc kia nhão lỏng ra, ngôi mộ rào rào đổ sụp một nửa, lộ ra cỗ quan tài bên dưới.
Trong tay Châu Thiện tạo thế vuốt ra một lá bùa vàng, giọng nói cực kỳ lạnh lẽo: “Nếu ngươi còn dám dùng những quả này hại người thì đừng trách ta không khách sáo.”
Chỉ thấy ngôi mộ vốn chỉ sập một nửa giờ ầm một tiếng rồi đổ sụp toàn bộ, mà dây leo xanh phía trên cũng bị đất cát vùi lấp hết sạch, chôn xuống tận cùng.
Chẳng qua là một bộ hài cốt có lòng hại người nhưng nhát gan mà thôi.
Châu Thiện thấy nó biết điều, cũng không làm gì thêm nữa, phất tay áo, đi thẳng.
Hai nhóc lâu la kia không nghe được câu nói đó của Châu Thiện, bọn nhóc nhìn đến hai mắt phát sáng, lập tức ríu rít đi theo.
“Châu Thiện cậu đạp một phát nó đã đổ rồi, lợi hại quá đi.”
“Đúng vậy đúng vậy, chúng tớ không cần Cao Trạch Tinh làm lão đại nữa, hay là cậu làm lão đạo của bọn tớ đi.”
......
Châu Thiện cảm thấy đầu đen sì: “Cám ơn, tôi không có hứng thú làm lão đại của các cậu.”
Về tới nhà, cha cô bé đã đang cầm một xấp bài thi ngồi trên ghế đẩu chờ đợi: “Thiện Thiện à, hôm nay sao cha nghe giáo viên chủ nhiệm của con nói, con đã làm được một chuyện tốt?”
Châu Thiện rất thông minh, thấy tình hình như vậy quăng cặp sách một phát là chạy vụt ra ngoài: “Con không có, con có nguyên nhân cả.”
Châu Gia Bình hiển nhiên không thèm nghe, đứng phắt dậy: “Nhóc con được lắm, vật ngã bạn học, hủy hoại gạo nếp, còn dám ngụy biện với giáo viên, con nói thử cho cha nghe xem, mấy cái thi độc gì đó của con là xem từ bộ phim nào mà ra, giờ cha sẽ đi đốt hết mấy cái đĩa đó!”
Châu Thiện than vãn: “Con thật sự không có.”
Cô bé vừa định chạy ra khỏi viện, kết quả cắm đầu vào lòng Phan Mỹ Phượng vừa về nhà.
Phan Mỹ Phượng giơ tay vặn tai cô bé, Châu Thiện giữ chặt tai: “Mẹ, đau.”
Phan Mỹ Phượng cười lạnh: “Đau à? Con khỉ nghịch ngợm này, ở trường học mẹ không quản nổi con nữa à, mới chớp mắt không thấy đâu con đã làm loạn rồi. “
Cha mẹ ruột của con ơi, cô bé thật sự chỉ đang trừ thi độc, không phải cố ý đổ gạo nếp của trường ra chơi đâu!
Chuyện này hình như náo động không nhỏ, cuối cùng kinh động đến ngài hiệu trưởng.
Châu Thiện cũng biết một phen ngôn luận về “thi độc” này của mình đã được lan truyền trong các giáo viên, gây ra không ít trò cười, trong lòng giáo viên cô bé luôn là một học sinh gương mẫu, “học sinh gương mẫu” là “việc tốt”, sự quan tâm nhận được cũng khác thường.
Châu Thiện mặt mày ủ rũ tiến vào phòng hiệu trưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận