Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 75: Chương 75

Cô bé cũng đã viết bản kiểm điểm rồi, cũng làm kiểm tra rồi, Châu Gia Bình cũng đã bồi thường gạo nếp, còn có thể thế nào đây, chấp nhận thôi.
Hiệu trưởng đóng cửa phòng, đi đi lại lại mấy lượt trong phòng, mới hơi chần chừ mà mở miệng: “Bạn học Châu Thiện đúng không? Mấy cái thi độc, gạo nếp gì đó là ai dạy cho em thế? “
Châu Thiện cười ngọt ngào: “Là ông lão trong đội thăm dò địa chất dạy em.”
Văn lão ơi Văn lão, chỉ có thể lôi ông ra gánh tội chút vậy.
Nếu nói xem được từ trong phim, vậy cô bé sẽ phải chết danh với cái tiếng này rồi.
Hiệu trưởng nhíu mày, rất lâu mới có chút khó khăn cất tiếng: “Giờ ông ấy ở đâu? Thầy muốn mời ông ấy xem giúp thầy muộn chuyện.”
Châu Thiện có chút kinh ngạc: “Hiệu trưởng, thầy tin những chuyện này?”
Hiện giờ người dạy học, làm gương cho mọi người không phải đều là tam quan khoa học đạo lý duy vật sao? Sao ngược lại đến lượt hiệu trưởng Long Quang Minh đi tin những thứ này.
Ánh mắt Long Quang Minh lóe lên, yên lặng mở cái tủ trong văn phòng ra, bên trong có một cái bao tải lẳng lặng nằm đó.
Mũi của Châu Thiện thính, rất nhanh đã ngửi được mùi tanh hôi. Đó là gạo nếp sau khi cô bé trị thi độc, sao lại ở đây?
Long Quang Minh rất nhanh đã dập tắt những nghi ngờ này: “Giáo viên khác đều cho rằng em đã đổ thứ như nước mực vào trong gạo nếp, thầy thấy không giống, liền cất chỗ gạo nếp đó đi.”
Người ngay không nói điều mờ ám, Châu Thiện chớp mắt mỉm cười: “Những thứ này không thể giữ lại, thi độc sẽ lan tràn ra.”
Lúc này Long Quang Minh đã không coi Châu Thiện là học sinh bình thường nữa, nửa tin nửa ngờ: “Vậy phải xử lý thế nào?”
Châu Thiện móc mấy lá bùa từ trong túi ra: “Đây là bùa trừ uế, đốt bùa này đi, tro tàn trộn vào trong nước, gạo nếp ngâm trong nước hai ba ngày, đợi chuyển sang màu trắng thi độc sẽ tiêu hết.”
Lúc cô bé nói chuyện, biểu cảm dường như vẫn là cô học sinh tám tuổi đó, nhưng sự dày dạn và chặt chẽ trong giọng nói lại khiến người ta không thể không tin phục.
Long Quang Minh cắn răng, nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, sau khi xác định không có ai mới mở miệng: “Bạn học Châu Thiện, sư phụ em ở đâu? Thầy muốn mời ông ấy xem chút chuyện.”
Châu Thiện lắc đầu.
Sắc mặt Long Quang Minh trắng bệch, môi không đừng được mà mấp máy, muốn nói gì đó nhưng lại không dám nói.
Tiếp đó Châu Thiện mới nói: “Vậy không được, ông ấy đã về tỉnh thành rồi.”
Đội thăm dò địa chất đều là những người di chuyển liên tục, không thể nào yên vị ở một nơi, mấy người Văn lão sớm đã đi rồi, cho nên Châu Thiện mới yên tâm mượn danh Văn lão. Có điều Văn lão trước khi đi vẫn cho cô bé mấy phương thức liên lạc, thật sự muốn tìm cũng không phải không được.
Nhưng Văn lão thì hiểu cái rắm gì về kiến thức phong thủy, tìm được ông ấy cũng không có tác dụng.
Long Quang Minh nghe thấy là lý do này, mới thở ra một hơi: “Không sao, vậy dám hỏi lão gia khi nào thì thuận tiện?”
Châu Thiện xoa cằm mỉm cười: “Hiệu trưởng, tuy rằng em học nghệ chưa tinh, nhưng tốt xấu gì cũng theo sư phụ học qua vài năm, xem chút chuyện hẳn là cũng đủ khả năng.”
Long Quang Minh vốn dĩ chỉ muốn tìm được người truyền dạy của Châu Thiện, sau đó mời cao nhân sau lưng cô bé tới, nhưng giờ Châu Thiện nói như vậy, ông ấy thay đổi suy nghĩ, lại nhớ tới chỗ gạo nếp tanh hôi đó, còn cả lá bùa cô bé cầm trên tay.
Tuy rằng cô bé nhỏ tuổi, nhưng hành động ổn trọng cách nói chuyện cổ hủ, xem ra đích thực có chút chỗ kỳ diệu.
Huống hồ, giờ tình thế cấp bách, chỉ có thể còn nước còn tát thôi.
Long Quang Minh bất đắc dĩ, cũng mặc kệ Châu Thiện chỉ là một học trò của mình, kể hết chuyện đã xảy ra gần đây.
Hiệu trưởng Long là người địa phương, nhưng lấy vợ là người huyện Ngũ Cử bên cạnh, đương nhiên, nhà mẹ đẻ vợ thầy ở chỗ tiếp giáp giữa huyện Ngũ Cử và huyện La Hoa, cho nên cách nhau không xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận