Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 79: Chương 79

Từ sau khi Vương Hỷ chết, cha mẹ cô ấy không chịu được nỗi đau mất con, cho nên đã chuyển ra khỏi Vương gia thôn. Cho nên mộ phần của Vương Hỷ không ai chăm sóc, cỏ dại mọc um tùm, trên nấm mồ nho nhỏ kia càng mọc đầy bụi gai.
Đó là vì cô ấy tự sát chết đột ngột, cho nên chôn trong một khu rừng của bãi tha ma, không cùng một chỗ với những phần mộ khác trong thôn, cô đơn lẻ loi nằm ở đó, thoạt nhìn cực kỳ thê lương.
Vương Linh Tú áy náy, liền dọn dẹp cỏ dại cho cô ấy, nhưng không cẩn thận bị gai trên mộ móc rách đế giày, một cái gai đâm ngược thẳng vào gan bàn chân bà ta, lúc đó Vương Linh Tú liền cảm thấy đầu óc choáng váng, sau khi trở về bệnh mãi không khỏi, cả người đều mọc lên bọc mủ.
Vương Linh Tú kể hết chuyện cũ, liền nhắm mắt rơi lệ, không nói gì nữa.
Long Quang Minh lại như bị sấm sét đánh trúng: “Ban đầu......ban đầu đều là vì em đơm đặt thị phi?”
Vương Linh Tú rũ mắt không nói, cũng không biết là hối hận áy náy thật sự hay vì chuyện xấu bị bóc trần mà thấy không thoải mái.
Long Quang Minh hiển nhiên cũng không thể ngờ người vợ bầu bạn bên mình bao năm lại có thể làm ra loại chuyện như vậy, nét mặt thầy thất vọng, bước chân cũng bất giác nhích về sau.
Loại cảm giác này là vô cùng đáng sợ, đặc biệt là khi anh biết người bên gối mà mình vẫn cho là hiền thục thực ra đang gánh trên vai một mạng người. Hơn nữa Vương Linh Tú có thể giấu giếm chuyện này tận hai mươi mấy năm, nghĩ thôi cũng biết tâm cơ bà ta thâm trầm đến mức nào.
Lúc này ngược lại là Châu Thiện đẩy ông ấy một cái: “Hiệu trưởng, còn cứu hay không?”
Long Quang Minh hoảng hốt một lúc, cuối cùng bình tĩnh lại: “Cứu.”
Châu Thiện cũng biết là kết quả này, bĩu môi không nói gì, dặn dò ông ta tìm tới hai ống tre khô, phải là loại ống tre khô ráo chỉ mở một đầu mới được.
May là thứ này cũng không khó tìm, Long Quang Minh chỉ mất một lúc là tìm ra được.
Châu Thiện lấy ra một nắm gạo nếp ngâm nước, sau đó ngâm hai ống tre vào nước gạo nếp rửa sạch, phơi nắng cho khô, rồi mới trở lại phòng trong, lấy ra mấy lá bùa, dùng bật lửa đốt chúng rồi nhanh chóng nhét chúng vào trong ống tre.
Mà sau đó cô bé mới nhanh chóng chụp hai ống tre lên hai vết thương lở loét sưng tấy dưới lòng bàn chân Vương Linh Tú.
Ống tre vừa chụp lên, Vương Linh Tú liền phát ra tiếng kêu rên thê lương, tiếng kêu đó giống như heo bị giết thịt, hiển nhiên là vô cùng đau đớn.
Đương nhiên phải đau rồi, cái gai mọc trên mộ Vương Hỷ có thi khí của cô ấy, đối với hung thủ gián tiếp này tự nhiên là không lưu tình chút nào. Thi khí chính là thứ chí âm, tro phù cô bé đốt cháy lại là chí dương, một âm một dương này va chạm lẫn nhau trong cơ thể Vương Linh Tú, chỉ sợ còn khó chịu hơn cái chết.
Có điều, đáng đời.
Châu Thiện rõ ràng có biện pháp tốt hơn có thể giảm bớt nỗi đau đớn của bà ta, nhưng Châu Thiện lại chọn một cách tàn nhẫn độc ác nhất để chữa trị cho vết loét của bà ta, cũng là vì cô bé quả thực khinh thường loại người như Vương Linh Tú.
Nếu không phải nể mặt Long Quang Minh coi như một nửa sư trưởng của cô bé, Châu Thiện sớm đã khoanh tay đứng nhìn cho bà ta về với cõi tây rồi.
Cô bé giơ ra hai ngón tay đặt lên mạch của Vương Linh Tú, thấy hỏa hầu gần được rồi mới lấy ra con dao găm đen nhánh của mình.
Cô bé dùng mũi dao chọc rách ngón giữa của Vương Linh Tú, từ trên ngón giữa của bà ta rất nhanh đã chảy ra giọt máu màu đen, bị dao găm đen nhánh hấp thụ.
Mà sau đó, ngón giữa của Vương Linh Tú giống như không thể chữa lành vậy, từ miệng vết thương không ngừng chảy ra huyết dịch màu đen, tất cả đều bị dao găm hấp thụ hết, con dao găm đó không biết đã hút bao nhiêu máu của Vương Linh Tú, màu mực dày đặc dường như trầm hơn một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận