Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 83: Chương 83

Người giấy này chẳng qua là thế thân để âm binh đi lại trên nhân gian, chân thân của bọn họ đã trở xuống hoàng tuyền rồi.
Bằng không nếu thật sự để tổn thất mấy âm binh cũng không tiện bàn giao với người ta.
Nhưng mà, chuyện này đích thực nan giải.
Đối phương lại đánh mấy âm binh đến độ tháo chạy xuống hoàng tuyền, xem ra, bản lĩnh đích thực không tầm thường.
Càng là như vậy, Châu Thiện càng muốn đánh một trận với đối phương.
Trong mắt cô bé dần hiện ra sự háo hức.
Mấy trò đánh nhau là thứ cô bé thích nhất!
Sau đó biển êm sóng lặng trôi qua hơn nửa tháng, ngay lúc Châu Thiện cho rằng chuyện này đã qua, một cú điện thoại xa lạ gọi tới nhà bọn họ.
Điện thoại lại do hiệu trưởng Long gọi tới.
Ông ấy mất tích sắp nửa tháng, Châu Thiện vừa nghe ra giọng ông ấy liền bất giác có hơi kích động, Long Quang Minh lại cất tiếng ngắt lời cô bé.
Châu Thiện kiên nhẫn nghe thầy hiệu trưởng nói hết, nhíu mày: “Ý thầy nói là Vương Hỷ giờ muốn hại chết người của toàn bộ Vương gia thôn?”
Không nên chứ, nếu Vương Hỷ thật sự là loại lệ quỷ đó, trong khoảnh khắc Vương Linh Tú đứng trước mộ cô ta, cô ta đã giết chết Vương Linh Tú rồi, cần gì phải phiền phức nào là bọc mủ rồi lại tâm ma như vậy, giống như cố ý tạo cơ hội đợi người đến cứu bà ta.
Chính vì như vậy, Châu Thiện cảm thấy quỷ tính của Vương Hỷ có lẽ không được coi là cực kỳ ghê gớm, cho nên mới không đi thu phục cô ta.
Long Quang Minh chần chừ một chốc: “Vẫn phải mời em ra mặt xem thử.”
Châu Thiện nhỏ tiếng lầm bầm một câu: “Được rồi, đúng là phiền phức.”
Hiệu trưởng nói ông ấy sắp xếp một người sẽ đưa cô bé đến Vương gia thôn, Châu Thiện có thế nào cũng không ngờ tới người đưa cô bé đi lại là Vương Linh Tú.
Trên người Vương Linh Tú ngoại trừ gương mặt đó ra tất cả đều được bọc kín mít, lâu rồi không gặp, bà ta sợ hãi như con chim sợ cành cong, tính tình hiển nhiên đã thay đổi rất nhiều.
Bọn họ ngồi xe buýt đi, trên đường đều dè dặt nhìn sang cô bé, đợi Châu Thiện phát giác, lại hoảng hốt quay đầu đi.
Trong lòng Châu Thiện không có hứng thú gì với bà ta, trực tiếp quay mặt đi chợp mắt.
Sau khi xuống xe lại đi một đoạn mới tới Vương gia thôn.
Hai người vừa tới cổng thôn, liền nhìn thấy có mấy người cũng toàn thân bọc kín mít đi từ cổng thôn tới, người trong thôn nhìn thấy Vương Linh Tú sắc mặt liền khó coi: “Bà về đi làm gì? “
Vương Linh Tú co rúm lại nói: “Tôi mời đại sư đến thôn chúng ta hóa giải ——”
Bà ta còn chưa dứt lời, một người phụ nữ trong đám người đã hung hăng phỉ nhổ bà ta một hơi: “Chúng ta? Ai chúng ta với bà, nếu không phải bà chọc ghẹo vào ác quỷ đó, chúng tôi sẽ trở thành như vậy sao?”
Châu Thiện cũng ý thức được, mấy thôn dân này có thể đều giống như Vương Linh Tú, mọc ra loại bọc mủ đó, chẳng qua Vương Linh Tú đã khỏi, nhưng bọn họ vẫn chưa, sắc mặt xanh xao nhợt nhạt, hiển nhiên vẫn chưa có tiến triển gì.
Vương Linh Tú cúi đầu chảy nước mắt: “Là tôi có lỗi với mọi người, tôi muốn ——”
Những thôn dân đó đều không kiên nhẫn nữa: “Mau xéo đi cho tôi, nếu không tôi thả chó cắn đấy.”
Châu Thiện có chút kỳ lạ: “Bọn họ biết được gì rồi?”
Tròng mắt Vương Linh Tú đỏ hoe: “Là tôi có lỗi với cô ấy, tôi nói hết chân tướng sự việc cho mọi người rồi.”
Châu Thiện hiểu rõ mọi chuyện: “Cho nên bọn họ đều đổ hết lỗi lên đầu bà.”
Vương Linh Tú cúi đầu: “Tôi đáng đời.”
Châu Thiện nghe câu nói này, ngược lại cười phụt một tiếng.
Cô bé cũng không quan tâm mấy thôn dân đang trợn mắt nhìn kia, chắp tay sau lưng đi vào trong thôn: “Cứu người quan trọng.”
Bởi vì Chu Thiện là một đứa trẻ, mấy thôn dân đó tuy nhìn thấy cô bé và Vương Linh Tú thì thầm trong lòng có nghi ngờ, nhưng vẫn không ngăn cô bé lại, chỉ chặn Vương Linh Tú ở bên ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận