Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 85: Chương 85

Tất cả thôn dân có mặt ở đó đều hít ngược một hơi lạnh.
Châu Thiện lại chộp lấy một bát nước thuốc đưa lên mũi ngửi ngửi: “Coi như bà có lương tâm, không thêm thứ gì linh tinh vào, chỉ thêm chút tàn hương.”
Trương bà nhất thời chưa phản ứng kịp đã bị Châu Thiện áp chế, giờ lúc hiểu ra rồi thì đại thế đã mất: “Mày là ai?”
Châu Thiện lạnh lùng nhìn chằm chằm bà ta: “Bình thường bà lừa ít tiền cũng chẳng sao, nhưng giờ bà đang hại mạng người ta đấy có biết không!”
Trương bà vẫn khăng khăng cố chấp: “Con nhóc từ đâu tới đây nói bậy bạ?”
Châu Thiện lười nhác cười một cái: “Nếu tôi không cứu bà, chỉ sợ không tới một tháng, bà sẽ toàn thân thối rữa mà chết.”
Trương bà có chút chột dạ nhìn xuống vết loét trên cổ tay, bên ngoài vẫn ra vẻ cứng cỏi: “Đánh, đánh rắm.”
Châu Thiện hất hết chỗ “nước thần tiên” vẫn chưa kịp bán đi xuống đất, mới điềm nhiên nhìn thôn dân: “Tin bà ta hay tin tôi?”
Tuy cô bé nhỏ tuổi, nhưng trong lời nói lại có sức mạnh trấn an lòng người, các thôn dân ngoảnh đầu sang nhìn Trương bà đang mặt mũi xám ngoét, lập tức không kiềm được cơn giận: “Được lắm, bà vẫn luôn lừa bọn tôi đúng không.”
Trương bà vừa thấy sự tình không ổn, người uốn éo một cái, vậy mà linh hoạt giãy ra khỏi tay Châu Thiện, lại chen vào đám người, rất nhanh đã biến mất sau một dãy nhà.
Các thôn dân chộp lấy ghế dài muốn đuổi theo, Châu Thiện cao giọng nói: “Đừng đuổi nữa.”
Những thôn dân này đau đớn: “Lừa của chúng tôi nhiều tiền lắm.”
Châu Thiện mỉm cười, ném ra một cái túi vải xanh: “Đều ở đây cả, không thiếu một xu nào.”
Trương bà từng trải cả đời, sao có thể ngờ hôm nay bị một đứa oắt con phá chuyện làm ăn hai lần liên tục.
Các thôn dân vừa bị lừa, cũng không tin tưởng được cô bé, vừa hay có thôn dân chỉ ra rằng cô bé vừa nãy lén lút bên ngoài thôn với Vương Linh Tú.
Châu Thiện bất đắc dĩ, chỉ đành bày tỏ mình là thầy phong thủy được hiệu trưởng Long mời tới, giải kiếp nạn này cho Vương gia thôn.
Các thôn dân đều có chút nửa tin nửa ngờ.
Cuối cùng vẫn là mẹ vợ hiệu trưởng Long dùng chiếc điện thoại bàn duy nhất trong thôn gọi cho hiệu trưởng, mới xác nhận thân phận của Châu Thiện.
Các thôn dân lúc này mới tin, một bé gái tầm mười tuổi lại thật sự là thầy phong thủy!
Người dẫn đầu là trưởng thôn của Vương gia thôn, ông ta cau mày hút tẩu thuốc lớn, thật lâu sau mới thở dài nói: “Hiệu trưởng Long là người con rể tốt, đáng tiếc không cưới được vợ hiền.” Ông ta lắc đầu: “Nếu như là con bé Hỷ Nhi đó ——”
Nói tới Vương Hỷ, trong mắt thôn trưởng Vương lại có chút âm trầm.
Năm đó Vương Hỷ hoạt bát xinh xắn, lại hiếu kính bề trên, nhắc đến cô ta ai mà không khen ngợi, không ngờ cuối cùng chết thảm còn mang theo tiếng xấu như vậy tận hai mươi mấy năm.
Nhưng nói tới Vương Hỷ, các thôn dân đều có chút sợ hãi, rõ ràng là bị cái tiếng nữ quỷ đó dọa rồi.
Châu Thiện nhíu mày, để thôn dân dẫn cô bé tới mộ mới của Vương Hỷ xem thử.
Sau khi đến nơi, Châu Thiện bốc một nắm đất vàng đưa lên mũi ngửi thử, lúc cô bé ngẩng đầu lên ngược lại có chút hoang mang: “Vương Hỷ không hề biến thành quỷ.”
Cô ấy tự tử vì sự trong sạch của mình, sau khi chết ngược lại bỏ lại mọi thứ trực tiếp đi đầu thai, đây cũng là điều Châu Thiện không hề ngờ tới.
Đều nói sau khi chết mọi sự là không, nhưng người có thể thật sự làm được điểm này cực kỳ ít, bây giờ Châu Thiện lại có thể gặp được tại một sơn thôn nhỏ không rõ tên này.
Vương Hỷ đó, thông tuệ, nhìn thấu mọi thứ, đáng tiếc lại có chút bướng bỉnh, so với người phụ nữ ngu muội như Vương Linh Tú, cô ấy mới thật sự là xứng đôi vừa lứa!
Đáng tiếc giờ hồng nhan thành xương trắng.
Châu Thiện nhìn vào tấm bia mộ kia, trong lòng thầm đọc một câu “Tạm biệt”.
Gió nghiêng ngả xào xạc, không biết có từng truyền tới bên tai người khách phương xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận