Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 92: Chương 92

Huyền Môn tuy ảo diệu, nhưng nếu so với lực lượng của quốc gia lại như trứng chọi đá, trừ phi anh có thể thông hiểu thiên địa đạt được tu vi thần tiên, nhưng trên đời này lấy đâu ra thần tiên?
Phần lớn đệ tử Huyền Môn chẳng qua cũng chỉ học được chút phong thủy xem tướng sờ xương, người có thể vẽ bùa luyện đơn lại càng ít, trong nước cũng coi như là sự tồn tại đỉnh cao.
Trung Quốc hiện giờ, Huyền Môn chính thống thông thường chia thành hai nhánh, một là Nam Môn, một là Bắc Môn, lấy địa lý phân chia ranh giới, những gì học được cũng khác nhau. Nam Môn chú trọng vẽ bùa và tu luyện nội lực, mà Bắc Môn lại mời thần tiên nhập thân, mượn sức mạnh bên ngoài nhiều hơn. Hiện giờ linh khí mỏng manh, cho nên Nam Môn cũng ngày càng suy thoái, không bằng những người bảo vệ núi của Bắc Môn kia, có thể mời được Ngũ tiên như Hồ, Hoàng, Hôi, Bạch, Liễu đến giúp đỡ.
“Kiêu phái” mà Hoàng Sam bái nhập vào rồng rắn lẫn lộn, thầy xem tướng, Bán Sơn đạo nhân, thậm chí người tu hành hai phái Phật Đạo cũng đều có.
“Kiêu phái” là thực lực trong tốp đầu của Nam Môn, khác với đệ tử tầng dưới như Hoàng Sam này, tiểu sư thúc Thường Đức Minh của hắn chính là sự tồn tại hô mưa gọi gió trong đó.
Thường Đức Minh, Châu Thiện nghiền ngẫm cái tên này một lúc: “Hắn đâu?”
Hoàng Sam nơm nớp lo sợ: “Không biết, những tiểu bối như chúng tôi, chỉ có ông ấy liên hệ với chúng tôi, chúng tôi không liên lạc được với ông ấy. Hơn nữa tiểu sư thúc trước giờ chưa từng nói với người khác hành tung của ông ấy.”
Châu Thiện nhìn chằm chằm vào mắt hắn một lúc: “Bình thường hắn liên hệ với ông thế nào?”
“Máy, máy nhắn tin.”
Hoàng Sam lần mò ra một chiếc máy nhắn tin trong gói đồ: “Nhưng mà sau khi ông ấy liên lạc với chúng tôi xong sẽ đổi một số khác.”
Tuy rằng ánh mắt Hoàng Sam né tránh, nhưng Châu Thiện cũng có phương pháp để nhận biết, trong lòng rõ ràng hắn hẳn không nói dối.
Cũng phải, tư chất Hoàng Sam bình thường, học Huyền thuật mấy chục năm, đến sờ xương xem tướng đều có sai sót, còn không bằng người ngoài nghề, hắn ta đoán chừng cũng không tiếp xúc được tới những điều trọng yếu đó.
Còn về tiểu sư thúc Thường Đức Minh đó của hắn, xem ra, người này đích thực đang mưu đồ chuyện lớn gì đó.
Châu Thiện cười lạnh một tiếng, vỗ lên lưng hắn một cái, Hoàng Sam liền kinh ngạc há hốc mồm, Châu Thiện nhanh chóng vỗ một viên thuốc vào trong cổ họng hắn: “Đây là đoạn trường hoàn, nếu ông nói chuyện hôm nay ra ngoài, vậy ruột gan ông sẽ nát bét từng tấc từng tấc một.”
Sắc mặt Hoàng Sam trắng bệch như quỷ, hắn lo lắng cho ngón tay vào cổ họng muốn móc viên thuốc ra, nhưng thứ đó vô cùng quỷ dị, vừa vào miệng đã tan ra.
“Bà cô ơi, tôi thề với trời, tuyệt đối sẽ không nói ra.”
Châu Thiện hờ hững nói: “Cút mau.”
Hoàng Sam bò lăn lộn, hoảng sợ chạy trối chết. Đợi bóng dáng hắn ta biến mất trong tầm mắt, Châu Thiện mới cười một cách gian xảo, cái gì mà đoạn trường hoàn, chẳng qua là viên đất cô bé tiện tay móc ra từ trên tường rồi vo viên mà thôi, con hàng này lại bị dọa thành như vậy.
Có điều, Thường Đức Minh, Châu Thiện ghi nhớ rồi!
Cái gọi là “Kiêu phái” này đoán chừng cũng là tà phái, nếu không Thường Đức Minh tốt xấu gì cũng là nhân vật cao tầng, sao lại dùng đến loại tà thuật như Ngũ hành áp thất sát này chứ?
Phép Ngũ hành áp thất sát yêu cầu cực cao, ban đầu Châu Thiện làm sạch oán khí trên xà nhà họ Diêu, đây là thứ mà “Mộc quỷ” mượn để sinh tồn, không có những oán lực này chống đỡ, chỉ sợ “Mộc quỷ” âm sát không đủ, sẽ đánh tan sự cân bằng trong ngũ hành.
Theo một mức độ nào đó mà nói, Châu Thiện đã tạo ra kẽ hở trong tà thuật của Thường Đức Minh, nhưng kẽ hở này hắn lại không biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận