Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 95: Chương 95

Tàn dương như máu, trên con đường nhỏ râm mát của Trung học cơ sở số Một vốn dĩ vẫn còn bóng dáng học sinh đột nhiên trở nên mơ hồ, cả thế giới đều im lặng, chỉ còn lại tiếng đung đưa đó.
Mà một thân váy đỏ kia vốn ở trên tầng hai, không biết từ lúc nào đã hạ xuống, đôi chân nhỏ trắng như tuyết đung đưa trong gió thu, cuối cùng dừng lại trên vai cậu, mang theo hơi lạnh thấu xương.
Phó Kỳ Thâm cật lực không để mình quay đầu, ánh mắt cậu rất kiên định, lại mang theo chút rét lạnh như sương tuyết, trong suốt, sạch sẽ, đây đích thực là đôi mắt đẹp nhất mà Châu Thiện từng nhìn thấy trong mười mấy năm qua.
Cậu trai cũng chỉ là dáng vẻ mười một mười hai tuổi, đang ở tuổi không phân biệt nam nữ, bởi vì đôi mắt này, nhìn qua có chút nữ tính.
Phó Kỳ Thâm vẫn đang dán mắt vào đôi chân nhỏ đó, dừng tự thôi miên mình lại, quét qua gương mặt “ngây thơ” của Châu Thiện: “Đi mau”, cậu dùng ngôn ngữ môi ra hiệu.
Châu Thiện chẳng ừ hử gì cả, nữ quỷ này hiển nhiên coi cây hòe già là địa bàn của mình, đi? Bọn họ đã vào cấm chế của nữ quỷ, tự nhiên không thể thoát được.
Nhìn từ sát khí trên người nữ quỷ, cô ta có lẽ đã từng hại người.
Thân hình nữ quỷ ngày càng hạ thấp xuống, âm thanh ma sát giữa dây thừng và cành cây cũng văng vẳng bên tai người như một bóng ma.
Phó Kỳ Thâm hiển nhiên cũng nghe thấy âm thanh đó, gương mặt và cái cổ trắng nõn mềm mại của cậu toát ra một lớp mồ hôi dày, nhưng miệng đang mím chặt, vẻ mặt cũng không thấy khẩn trương, ngược lại cực kỳ trấn tĩnh.
Hứng thú của Châu Thiện đối với cô hồn dã quỷ còn không lớn bằng đối với thiếu niên này, đợi đến khi móng tay đỏ tươi của cô hồn dã quỷ chọc đến cổ thiếu niên, Châu Thiện cũng nhìn vào mắt cô ta.
Đôi mắt đó đỏ đến rợn người, phảng phất như có thể nhỏ ra máu, cô ta dường như ý thức được Châu Thiện cũng có thể nhìn thấy mình, liền há miệng về phía cô. Vốn dĩ là một em gái mắt đỏ khá xinh đẹp, vừa nhe răng ra, liền để lộ hàm răng sắc nhọn lởm chởm như hàm cá mập, đúng là chà đạp lên gương mặt này.
Trong lòng Châu Thiện cực kỳ thấy tiếc, tay bắt quyết chuẩn bị ra tay ——
Nói thì chậm nhưng lúc đó lại nhanh, thiếu niên đối diện lật lòng bàn tay ra, để lộ một vật màu đen, nhanh, chuẩn, mạnh, vững đập lên trán nữ quỷ, chỗ tiếp xúc giữa vật màu đen và trán nữ quỷ, rất nhanh đã bốc lên từng làn khói xanh, Châu Thiện mặt đối mặt với nữ quỷ, nhìn thấy sự khó tin tột độ trong mắt cô ta, nhưng cô ta chỉ kịp rít lên một tiếng, liền bị ánh sáng công đức tăng vọt trên thân vật thể xé rách cơ thể, hoàn toàn tan thành tro bụi.
Phó Kỳ Thâm lại cất đồ trở về như không có việc gì, cậu thở dài một tiếng, lại lầm bầm ra tiếng: “Trên đời không có quỷ thần, đều là giả thần giả quỷ.”
Nói xong câu này, tự bản thân cậu chắc cũng đã tin, cuối cùng chịu điềm tĩnh quay đầu, nhìn thấy ánh mặt trời lượn vòng quanh cây, sạch sẽ, đẹp đẽ, trong đôi mắt trong veo như sương tuyết cũng lộ ra sự hài lòng nho nhỏ.
Châu Thiện dường như có thể đọc ra được một câu nói thế này trên gương mặt cậu —— cậu nhìn đi, tớ đã nói trên đời này không có quỷ rồi mà, quả nhiên là giả.
......
Mẹ nó chứ, cô sống nhiều năm như vậy, chưa từng gặp được con hàng nào kỳ quái như thế!
Châu Thiện nhướng mày, nếu cô không nhìn nhầm, thứ mà người này vừa lấy ra hình như còn là thẻ gỗ lim chỉ vàng hình giọt nước mà cô đã khắc?
Chậc, thật sự thú vị.
Tính cách Phó Kỳ Thâm lạnh nhạt, sau khi xác nhận đó chỉ là một con “quỷ giả” thì không định ở lại dưới cây hòe già này thêm nữa, cậu nhấc chân chuẩn bị đi, vừa bước được vài bước lại vòng lại, nghiêm túc nói với “đứa trẻ ngốc” không hề nhúc nhích là Châu Thiện đây: “Không còn sớm nữa, về phòng sớm chút đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận