Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 97: Chương 97

Châu Thiện không nói gì, tìm một cái túi hành lý lớn nhét chăn bông vào, sau đó khiêng một chiếc ghế tới kiễng chân nhét túi hành lý lớn lên mặt tủ, Cảnh Kiều Kiều cũng chân tay luống cuống thu dọn hành lý của mình, vẫn cứ chiếm lấy hơn nửa giang sơn của căn phòng.
Cô bé nhìn theo động tác thành thục của Châu Thiện hai mắt tỏa sáng: “Cậu lợi hại quá!”
Xuyên qua ánh mắt của Cảnh Kiều Kiều, Châu Thiện dường như thấy được Cao Trạch Tinh số hai.
Đứa trẻ Cao Trạch Tinh này dưới sự lãnh đạo đúng đắn của “lão đại”, hết cấp một không phạm một lỗi lầm nào nữa, từ một đứa trẻ ngỗ nghịch chính hiệu trở thành học sinh “kém” tác phong nghiêm túc nhưng thành tích vẫn vô cùng tệ hại.
Đợi đến lúc Châu Thiện rửa ráy xong nằm lên giường, Cảnh Kiều Kiều cũng thu dọn xong đống bảo bối của mình, đang ở giường trên bật đèn bàn nhỏ run cầm cập.
Châu Thiện vừa chợp mắt, giường trên liền thò ra một cái đầu bù xù: “Châu Thiện, cậu từng nghe nói chuyện ma trong trường Trung học cơ sở số Một chưa?”
Cô chỉ nghe Lý Miên Miên từng nói cuộc trò chuyện nằm của nữ sinh cấp hai thường đều có sở thích kể chuyện ma!
Cảnh Kiều Kiều hiển nhiên cũng đã thấm nhuần tinh túy của những đàn chị đó, nhìn thấy dáng vẻ Châu Thiện dường như thật sự chưa từng nghe qua, lập tức phấn khích kể cho cô nghe câu chuyện ma của khuôn viên trường.
Câu chuyện đầu tiên chính là nữ quỷ váy đỏ dưới cây hòe già.
Nữ quỷ này không phải là câu chuyện được lưu truyền sớm nhất trong những truyền thuyết về truyện ma của khuôn viên trường Trung học cơ sở số Một, nhưng lại là câu chuyện truyền đi xa nhất.
Lúc còn sống cô ta là học sinh của trường, thành tích tốt lại xinh đẹp, thường ngày rất được thầy cô yêu quý, các bạn nam cũng thích cô ta, viết thư tình cho cô ta, nhưng vì vậy mà dẫn đến sự đố kỵ của một nữ sinh chọn trường tới.
Nữ sinh này trong nhà có tiền, lại có thế lực, liền tụ tập một đám nữ sinh lông bông, thực hiện hành vi bạo lực học đường với cô ta, nhốt trong nhà vệ sinh đổ nước vào trong là chuyện như cơm bữa.
Sau đó có một ngày, cô ta không chịu nổi nữa, liền dùng một sợi dây thừng treo cổ tự tử dưới cây hòe già, chuyện này làm ầm ĩ lên, nữ sinh chọn trường kia cũng bị đuổi học. Sau đó cây hòe già bắt đầu không yên bình.
Trường Trung học cơ sở số Một từng có quá nhiều ghi chép về học sinh mất tích, nhưng đều sống không thấy người chết không thấy xác, trong khuôn viên trường liền bắt đầu truyền đi truyền thuyết về nữ quỷ của cây hòe.
Cảnh Kiều Kiều nói xong vẫn cảm thấy chưa đã, thò người xuống vừa muốn kể tiếp câu chuyện thứ hai, nhưng mắt thấy giường dưới không có chút động tĩnh gì, Châu Thiện dường như đã ngủ say rồi vậy, Cảnh Kiều Kiều có chút hậm hực: “Ngủ sớm thật đấy.”
Nhưng mà cô bé này lật qua lật lại trên giường mình một lúc cũng rất nhanh ngủ thiếp đi.
Đợi khi cô ấy ngủ say, Châu Thiện mới trèo dậy một cách nhanh nhẹn như mèo, từ cửa sổ tầng sáu trở mình xuống dưới đi ra ngoài.
Cô đến dưới cây hòe già hôm nay mình gặp được, mở to mắt tìm một hồi lâu, mới tìm được một đoạn dây thừng nhỏ, cô dùng bùa chú đốt đoạn dây thừng đó đi.
Nên đầu thai thì đi đầu thai, nên hồn tiêu phách tán thì hồn tiêu phách tán, lưu luyến nhân thế hại người không phải chuyện tốt.
Oan có đầu nợ có chủ, có oán khí nên báo lên người đương sự, bám lấy những học sinh trói gà không chặt này thì có ích gì chứ?
Ưu điểm lớn nhất của trường Trung học số Một thành phố là thông tin tiên tiến, chẳng hạn như thư viện lớn nhất thành phố Bình Viễn.
Chuyện đầu tiên mà Châu Thiện làm sau khi nhập học chính là làm thẻ mượn sách.
Thư viện rất cũ, cầu thang gỗ có chút mục nát, bước lên luôn phát ra tiếng kẽo kẹt, khiến người ta lo lắng nó sẽ sập bất cứ lúc nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận