Phản Diện Siêu Cấp

Chương 100: Âm hiểm

 
 
 
"Có phải là do mệt mỏi quá hay không? Trong khoảng thời gian này đã làm phiền muội."
"Ấy?" Lạc Tương Tư vừa mới cúi thấp đầu bỗng nhiên nâng lên, dùng vẻ mặt không thể tin được nhìn Trần Khuynh Địch.
Trần Khuynh Địch thấy vậy liền có một chút không hiểu ra sao.
"Sao vậy? Ở trên mặt của ta có dính nhọ?"
"Không, không có gì..."
"Không có việc gì thì tốt, được rồi, ta sẽ cho muội nghỉ phép một ngày, muội cũng hãy nghỉ ngơi cho thật khỏe a." Trần Khuynh Địch thân thiện nói ra.
"Vâng, đại nhân." Lạc Tương Tư hít vào một hơi thật sâu, sau đó gật đầu một cái.
Nói thật, Lạc Tương Tư muốn nôn.
Đầu có chút choáng, cảm thấy có một chút buồn nôn, phát biểu của người nam nhân trước mắt này đã khiến cho nàng có cảm giác như vậy.
"Muội không sao đó chứ?"
"Có phải là do mệt mỏi quá hay không? Trong khoảng thời gian này đã làm phiền muội."
"Không có việc gì thì tốt, được rồi, ta sẽ cho muội nghỉ phép một ngày, muội cũng hãy nghỉ ngơi cho thật khỏe a."
Tên gia hỏa này đang nói cái gì vậy?
Tình cảm ở trong lòng của Lạc Tương Tư đang sôi trào, ở trong mấy lần gặp mặt với Trần Khuynh Địch từ khi sống lại cho đến bây giờ, đây là một lần kịch liệt nhất, cỗ cảm giác căm hận khó có thể hình dung này, càng là không có cách nào đánh đồng với trước đó, giống như là vào thời điểm ở trong ngục tối tận mắt nhìn thấy ông nội bị giết chết vậy.
"Đại nhân." Lạc Tương Tư ngẩng đầu, muốn nói gì đó, ở trong lòng có một cỗ tức giận muốn phát tiết ra ngoài, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt "Quan tâm" của Trần Khuynh Địch, cảm giác buồn nôn kịch liệt khiến cho nàng nhanh chóng cúi đầu xuống, không dám để cho Trần Khuynh Địch nhìn thấy nét mặt của nàng, bằng không hắn nhất định sẽ nghi ngờ.
Lấy đại nghị lực áp chế cảm xúc ở trong lòng, Lạc Tương Tư mới có thể khiến cho tâm tình trở nên ổn định.
Sau khi lấy được phê chuẩn nghỉ phép của Trần Khuynh Địch, cảm giác căm hận ở trong lòng của Lạc Tương Tư liền trở nên càng thêm nồng đậm, loại cảm giác này khiến cho nàng hận không thể trực tiếp rút kiếm chém về phía tên cừu địch lớn nhất ở trước mặt, loại cảm giác nôn nóng này, loại cảm giác căm hận này, khiến cho toàn thân của Lạc Tương Tư đều hơi run rẩy một chút.
"Vâng, đại nhân." Sau khi tiếp nhận hảo ý của Trần Khuynh Địch, Lạc Tương Tư liền hành lễ, sau đó cũng không quay đầu lại liền rời đi, bởi vì nếu như cứ ở lại nơi này, nàng cũng không biết là mình sẽ làm ra chuyện gì.
Mà ở sau lưng của nàng, Trần Khuynh Địch thì là buồn rầu xoa cằm một cái.
"Đây sẽ không phải là độ thiện cảm bị giảm xuống đó chứ... ? Chậc, con gái thật là khó hiểu a."
"Thôi trở về bế quan tu luyện cái đã."
...
Oanh! Dùng một chưởng đập cái bàn ở trong phòng tan ra thành từng mảnh, Lạc Tương Tư phun ra một ngụm trọc khí, xem như mới phát tiết ra một bộ phận bực bội ở trong lòng: "Tên kia rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì a!"
Không thể hiểu được, từ lúc bắt đầu tiếp kiến Lưu Hạo, Lạc Tương Tư đều không thể hiểu được tất cả các hành vi của Trần Khuynh Địch.
Rõ ràng là hắn có quan hệ với Lưu gia Thiên Thành, kết quả lại đánh cho đối phương bị thương nặng, rõ ràng là hắn đã phát hiện ra truyền thừa ở trong di tích, lại hoàn toàn không để ý đến tình báo của Lưu Hạo, rõ ràng là hắn hoài nghi nàng, kết quả là chẳng những không truy hỏi nàng, ngược lại còn quan tâm nàng có phải là mệt mỏi hay không...
Không phải là như vậy!
Tuyệt đối không phải là như vậy! Trần Khuynh Địch tuyệt đối không phải là loại người này!
Hắn hẳn phải là người càng thêm tàn nhẫn, càng thêm âm hiểm, càng thêm giỏi về ngụy trang mới đúng, lại còn quan tâm đến thuộc hạ? Điều này làm sao có thể! Đây chỉ là thủ đoạn lung lạc lòng người của hắn mà thôi, hắn không thể nào là loại gia hỏa ôn nhu kia, nàng tuyệt đối không thừa nhận, cũng tuyệt đối không tin...
"Âm mưu, lòng dạ...không sai! Nhất định là như vậy, hắn nhất định có mưu đồ càng lớn hơn, để cho mình nghỉ ngơi... A!" Trong phút chốc, một đạo linh quang chợt lóe lên ở trong đầu của Lạc Tương Tư.
"Tên kia cho mình nghỉ ngơi, như vậy mình cũng sẽ không có biện pháp đi đến Phủ Thành Chủ để cải biến trận pháp!"
Thì ra là thế! Chính là cái mục đích này a!
Giống như là giành lại được cuộc sống mới, Lạc Tương Tư trước đó giống như là một quả cà phơi sương, trong nháy mắt liền trở nên tươi cười rạng rỡ: "Không sai! Nhất định là như vậy! Ở trong khoảng thời gian này ta đã giúp hắn xử lý không ít sự vật ở Thành Thanh Đế, hơn nữa cũng bắt đầu động thủ tăng cường uy lực cho đại trận Phủ Thành Chủ, nhưng còn chưa kịp phá hư công năng truyền tống không gian...Hắn chính là nắm lấy cái thời cơ này a!"
"Hiện tại cho mình nghỉ ngơi, chi tiết tăng cường uy lực đại trận mình cũng đã nói cho người của Phủ Thành Chủ, cho nên dù là không có mình cũng có thể được tiến hành theo từng bước, nhưng chuyện có quan hệ đến việc cải tạo công năng truyền tống sẽ không được áp dụng, không thể nghi ngờ Trần Khuynh Địch đây là đang mượn danh nghĩa cho mình nghỉ ngơi, để qua sông đoạn cầu a!
"Âm hiểm, quả nhiên... ! Người này quá âm hiểm!"
"Nếu như không phải mình bởi vì duyên cớ sống lại, thủy chung hết sức cảnh giác đối với hắn, sợ rằng cũng sẽ bị thái độ quan tâm thuộc hạ dối trá của hắn làm cho mê hoặc! Bản thân tuyệt đối không thể bị mê hoặc! Ở kiếp trước hắn vì Thuần Dương Chi Thể mà tiếp cận mình, cũng quan tâm mình giống như bây giờ!"
"Về phần đánh trọng thương Lưu Hạo, đoán chừng cũng chính là qua sông đoạn cầu a, vứt bỏ Lưu gia Thiên Thành, độc chiếm truyền thừa, đoán chừng hắn hiện tại cũng đang mưu đồ ở trong bóng tối... Bản thân cần phải cẩn thận!"
"Phù..." Nội lực toàn thân phun trào, cuối cùng Lạc Tương Tư cũng đã vững vàng tâm tình.
Nói đến cùng, đối với Lạc Tương Tư mà nói, Trần Khuynh Địch chính là địch nhân giả tưởng, cũng là tâm ma của nàng, nếu như Trần Khuynh Địch không phải là "Nhân vật phản diện" mà nói, không thể nghi ngờ là đang phủ định mục tiêu cùng với động lực lớn nhất của nàng từ khi trùng sinh cho đến nay, nếu như vậy chỉ sợ là đạo tâm của nàng sẽ sụp đổ, tẩu hỏa nhập ma.
"Thật sự là một lần nguy cơ to lớn."
Nhận thức được là bản thân kém một chút nữa đã tẩu hỏa nhập ma, Lạc Tương Tư cảm thấy cảm khái không thôi, Trần Khuynh Địch quả nhiên không hổ là địch nhân lớn nhất của nàng, tâm cơ quá thâm trầm, lại còn âm hiểm độc ác, cho dù là một câu tùy ý, đã kém chút nữa làm cho nàng tẩu hỏa nhập ma, về sau nhất định phải càng thêm cẩn thận mới được.
"Còn có đại trận Phủ Thành Chủ, hiện tại Trần Khuynh Địch nhất định là sẽ không lại để cho mình nhúng tay vào trận pháp, cứ như vậy chỉ sợ là muốn làm cho Trần Khuynh Địch không lâm trận bỏ chạy, độ khó không thể nghi ngờ là đã gia tăng lên nhiều..."
Man tộc đã sắp xâm lấn, nếu như giống như kiếp trước mà nói, Trần Khuynh Địch vào thời điểm chiến cuộc đang đến hồi gây cấn, trực tiếp lâm trận bỏ chạy, cuối cùng khiến cho Thành Thanh Đế rơi vào tay giặc, vô số cư dân Thành bên trong Thanh Đế, vô số bằng hữu, vô số đồng đội của nàng, vô số sinh mệnh, đều sẽ chết ở chỗ này.
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận